Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1397: Không nhận




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Quân áp chế lửa giận trong đáy lòng, trầm giọng nói: “Chúng ta dùng bội mặt thật để thể hiện lòng chân thành như vậy, chắc hẳn là những người khuyết não ở Trại nhà họ Dư này không nhận ra chúng ta rồi Nghiêm Mặc Hàn cãi: “Bọn họ không nhận ra chúng ta, chẳng lẽ còn không nhận được lệnh bài thiếu tướng của Trại nhà họ Dư sao? Bọn họ rõ ràng chính là không hoan nghênh chúng ta…”
Lúc này xe chiến của ông cụ lái tới, tài xế rất cung kính mở cửa xe cho ông, đỡ ông đi xuống.
Dư Nhân và Dư Tiền trốn trong xe xem náo nhiệt.
“Bắn hết cho ông đây, còn đứng ở nơi đó làm gì? Chẳng lẽ còn chờ tôi vui mừng đi đón bọn họ vào cửa để cùng nhau năm mới hay sao?”

Ông cụ tức giận không kiềm chế nhìn Dư.
Nhân: “Đây là người kế thừa mà con bồi dưỡng đó sao?”
Chiến Hàn Quân nhìn vũ khí tác chiến ấu trĩ này, liếc mắt nhìn Dư Nhân tươi cười âm độc trong xe chiến đấu, nhất thời ngộ ra.
Chiến Hàn Quân hét lên: “Dư Niên, kêu bọn họ dừng lại đi!”
Dư Niên tức giận không kiềm chế được: “Bà nội nó chứ, chưa từng có ai dám gọi thẳng tên tôi, cậu là người đầu tiên từ trước đến nay đó: “Người t cho ông đây”
*Ông già, đầu óc ông bị chó ăn sao? Vài ngày không gặp, chỉ số IQ đã đi theo nước mắt chảy ra luôn rồi sao?” Chiến Hàn Quân tức giận nói.
Dư Niên bớt tức giận lại.
Người này quá kiêu ngạo quá cuồng vọng, anh quá khiến người ta muốn đánh “Thằng nhãi, cậu là aï2”
“Cháu trai của ông” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói.
Dư Niên cười ha ha: “A ha ha, không nghĩ tới đầu năm đầu tháng còn có người nguyện ý làm cháu trai của người khác… Cháu trai ngoan, gọi ông một tiếng ông nội, ông sẽ tha cho con một con đường để sống”
Chiến Hàn Quân âm u mặt, trong thanh âm mang theo thái độ vô cùng phẫn nộ, cắn răng kêu lên: “Ông ngoại!”
, xe tăng đại pháo, lái ra, bản Dư Niên hoàn toàn trợn tròn mắt.
Trên đời này người có tư cách gọi ông ta là ông ngoại, Dư Niên lập tức liên tưởng đến cháu ngoại bảo bối của ông ta.
Lại nhớ lại, thì mới cảm thấy tính cách cuồng vọng của người này, còn có giọng nói từ tính thấp này..rõ ràng chính là Chiến Hàn Quân không thể nghỉ ngờ gì rồi.
“Hàn Quân?”
Dư Niên như thức tỉnh từ trong mơ, lập tức trở về vị trí.
Ánh mắt ánh mắt yêu thương mà nhìn lên khuôn mặt của Chiến Hàn Quân, thấy dung mạo vốn có của anh lại đẹp trai thanh thuần như vậy, vừa khí khái bất phàm đầy mình, lại bị vẻ ngoài kinh thiên động địa của Chiến Hàn Quân làm cho khiếp sợ đến có chút thất thần.
Đối với Chiến Hàn Quân, càng là thích không thôi.
Sau khi khiếp sợ, liền hoàn toàn tỉnh táo lại. Người mà giờ phút này ông đối phó lại là cháu ngoại bảo bối của ông ngày đêm mong nhớ.
Dư Niên hối hận đến mức ruột đều xanh.
“Dư Nhân, cái thằng khốn kiếp kia cút ra đây cho ông” Dư Niên giận dữ nói.
Dư Nhân trốn trong xe chiến đấu, cười tươi không ngớt.
Dư Tiền càng sợ tới mức run rẩy: “Cậu chủ, chúng ta đây là không trộm được gà còn mất nắm gạo. Còn chưa trả thù được người ta, mình lại đã bị xử lý rồi”
Dư Nhân nhìn đội hộ vệ, có chút mất mát nói: “Sớm biết bọn họ không dễ đối phó như vậy, tôi nên trực tiếp cho lên xe tăng đại pháo rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.