Nhạc Cần Nghiên mím môi cười cười, vẫn không có mở mắt ra nhìn, cô hơi ngắng đầu “Lam Lam, tôi đây chỉ sợ phải chờ tới kiếp sau thôi.”
Lam Hân cũng cười cười, “Nghiên Nghiên, cậu nói đúng, tôi đây còn phải kế thừa công ty của cha, cảm giác cả đời này của tôi đều sẽ rất bận rộn.”
Nhạc Cẩn Nghiên cười gật gật đầu, “Chú Dịch là một người tốt, cậu có được người cha như vậy cũng thật sự hạnh phúc, chú ấy có được đứa con gái như cậu cũng rất hạnh phúc.”
Lam Hân cười gật đầu, đúng thật là như vậy.
“Nghiên Nghiên, sau khi trở về, hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé!”Lam Hân đau lòng nhìn cô bạn.
Ở thành phố Phàn, cô ấy đã thật vất vả xông pha có cho mình được mảnh trời riêng, sau đó lại vì cô rời đi, cô ấy cùng Cần Hi cũng đến thành phố Giang, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, quả thật đã làm khó cô ấy.
Lúc đó Lam Hân lựa chọn ở lại thành phố Giang, cũng là có mục đích.
Dù sao nơi này cũng là thủ đô, có thể là nơi có nhiều cơ hội phát triển rất tốt.
Cuối cùng, Nghiên Nghiên cùng Cần Hi, cũng lựa chọn ở lại nơi này.
Nhiều đêm suy nghĩ lại, đối với tình cảm của hai chị em Nghiên Nghiên dành cho mình vẫn khiến cô rất cảm kích.
“Được!”
Nhạc Cẩn Nghiên gật gật đầu, trong đầu cô giờ toàn là hình ảnh Mộc Tử Hoành nằm trên giường bệnh, dáng vẻ suy yếu.
Đáy lòng Nhạc Cần Nghiên trở nên khổ sở, dần dần vấn đề cô vẫn luôn trăn trở lại xuất hiện.
Ban ngày cô bận rộn nhiều việc, cơ bản sẽ không nhớ tới Mộc Tử Hoành, nhưng đêm về, bóng hình anh lại giống như thủy triều, mạnh mẽ xâm chiếm tâm trí cô.
Mà Mộc Tử Hoành, sau khi ra khỏi nhà hàng, Ngô Vũ liền đi tới bên cạnh anh, “Giám đốc Mộc hiện tại có muốn tôi đưa anh về không?”
Mộc Tử Hoành nói: “Ngày mai, giúp tôi hẹn gặp đạo diễn Lý, nói rằng tôi muốn đầu tư vào tác phẩm mà hắn và Nhạc Cần Nghiên hợp tác, cần phải gặp mặt hắn trực tiếp để nói chuyện.”
Ngô Vũ rất nhanh hiểu được ý của anh, liền gật gật đầu, “Giám đốc Mộc, sáng mai lúc đi làm tôi sẽ xử lý chuyện này ngay, hiện tại tôi đưa anh về trước nhé.”
Mộc Tử Hoành lúc này mới cười gật gật đầu.
Mộc Tử Hoành sau khi về đến nhà, liền gửi tin nhắn cho Lam Hân.
[ Lam Lam, Nghiên Nghiên không có việc gì chứ?] Lam Hân chăm sóc Nhạc Cẩn Nghiên ngủ xong, cùng Lục Hạo Thành ngồi trong phòng nói chuyện phiếm, đột nhiên nhận được tin nhắn của Mộc Tử Hoành, cô liếc đọc nội dung tin nhắn, ánh mắt chợt tối đi.
Lục Hạo Thành hỏi cô: “Lam Lam, làm sao vậy?”
Cô nhìn anh, “Là Mộc Tử Hoành, anh ấy hỏi thăm Nghiên Nghiên.
Rõ ràng là yêu thương như vậy, lại phải cố nhẫn tâm không gặp Nghiên Nghiên.
Nghiên Nghiên cũng rất thương tâm, xem ra, chuyện đêm nay của Nghiên Nghiên chắc anh ấy cũng đã biết.”
Lục Hạo Thành nhìn cô, “Lam Lam, cho…. Tử Hoành ít thời gian nữa đi.”
Lam Hân gật gật đầu, “Chúng ta cũng làm không được cái gì.
Cuối cùng vẫn phải xem hai người bọn họ quyết định thế nào mà thôi.”
Lam Hân nói xong, cúi đầu gửi tin nhắn trả lời Mộc Tử Hoành.
[ Nghiên Nghiên không có việc gì, đã đi ngủ rồi.] Mộc Tử Hoành: [ cám ơn cô, Lam Lam, như vậy thì tôi an tâm.] Lam Hân buông di động, cầm chiếc cốc bên cạnh uống một ngụm nước, nhìn Lục Hạo Thành nói: “Thật ra Nghiên Nghiên căn bản là không cần vất vả như vậy, nhưng bởi vì khổ sở trong lòng, nên chuyện gì cũng tự mình lao vào hết.”
Lục Hạo Thành cười nói: “Em và cô ây đêu là nữ cường nhân, nếu là em, chỉ sợ thái độ còn mãnh liệt hơn cô ấy ấy chứ.”