Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1052:




Lam Hân hơi ngẳắng đầu, mắt to vụt sáng nhìn qua anh, thấy anh đang ngồi thoải mái lại tao nhã, cô cười nói: “Anh thật ra cũng khá hiểu biết em nhỉ.”
Lục Hạo Thành đáy mắt mỉm cười, có chút dao động “Bởi vì trong mắt anh chỉ có mình em.”
Đôi mắt cười của anh dần chuyền thành nhìn cô một cách mơ hồ.
Lam Hân đối mặt với những lời ngon tiếng ngọt tiếng ngọt của anh,cũng không giồng lúc trước mặt đỏ tim đập nữa, hiện tại cô lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Trong mắt cô lóe lên một tia sáng kỳ lạ, giọng nói kéo dài, “Lục Hạo Thành, lòng em cũng chỉ có anh.”
Tiếng nói vừa dứt, Lục Hạo Thành tao nhã đứng dậy, lưu loát bé cô theo kiểu công chúa.
Lam Hân nháy mắt toàn thân căng cứng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm anh.
Lục Hạo Thành thấy cô khẩn trương, lại nở nụ cười xấu xa, vừa rồi nhìn thấy cô rất bình tĩnh trần định, anh chỉ làm ra một động tác nhỏ đã khiến cho cô phòng bị thành như vậy, cô tựa hồ đã quên, cô đã thật sự là bà xã của anh “Lam Lam, em căng thẳng gì chứ.”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hân hơi ngước lên, ánh mắt có chút thản nhiên mang theo khiêu khích, “Nào có?
Em nào có căng thẳng?”
Lục Hạo Thành khẽ cười nói: “Lam Lam, em xem đi, cả cách nói chuyện em cũng không lưu loát.”
Đáy lòng Lam Hân vẫn không chịu thua, vì sao mỗi lần luôn là cô căng thẳng, mà anh, lại hưởng thụ giống như đang bay lên đám mây vậy, mỗi một lần, anh đều vui sướng hưởng thụ, còn cô thì lần nào cũng gục ngã.
Lục Hạo Thành ôm cô quay về phòng mình.
Lam Hân vừa thấy, hỏi: “Ở trong phòng em thì không được sao?”
Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, giường của anh vẫn thoải mái hơn.”
Vẻ mặt Lam Hân buồn bực, làm sao có thể như vậy chứ?
Giường của cô vẫn thoải mái hơn nhiều.
Cô nhìn Lục Hạo Thành đang hăng hái bừng bừng, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, xấu xa cười, “Lục Hạo Thành, em mệt mỏi.”
Lục Hạo Thành dừng bước một chút, nhìn thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc, lửa dục trong lòng đã lên tới đỉnh đầu rồi, chẳng lẽ cứ như vậy mà dừng lại ư?
“Lam Lam, trở vê phòng, anh giúp em mát xa một chút, mát xa một chút, em ngủ cũng thoải mái hơn.”
Giọng điệu trầm thấp của anh nghe rất mờ ám.
Hai tai Lam Hân lập tức đỏ lên.
Cô hung hăng khinh thường chính mình một trăm lần, cũng không phải lần đầu tiên, vì cái gì mà luôn thẹn thùng và căng thẳng đến vậy?
Lam Hân dãy dụa một chút, nói: “Không cần, em phải về phòng mình đi ngủ.”
Lục Hạo Thành nghe xong lời này, toàn thân run lên, cảm giác được thân thể bị một cỗ nhiệt độ mạnh mẽ tán công, anh cần được giải thoát.
Cho nên, giờ khắc này cái gì cũng bị bỏ qua, anh tiếp tục đi về phía trước.
“Lam Lam, đặt tay em lên chỗ trái tim anh.”Lục Hạo Thành nói khẽ với cô.
Lam Hân nghi hoặc nhìn anh, “Để làm gì?”
Giọng nói Lục Hạo Thành lộ ra dụ dỗ: “Em cứ đặt lên tim anh trước rồi nói sau.”
Lam Hân do dự một hồi, vẫn đưa tay đặt lên lồng ngực vị trí tim của anh.
“Bụp bụp bụp…… ” Nhịp tim rất mạnh mẽ, tựa như có thể chạm đến vậy Lam Hân hơi hơi sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn qua anh.
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng đem cô đặt trên giường lớn mềm mại, mới cười nói, “Lam Lam, cảm nhận gì không?
Nó hiện tại rất cần em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.