Cô có vẻ mỏng manh, cần được che chở, nhưng chỉ có anh mới biết, dưới vẻ ngoài yếu đuối ấy, cô mạnh mẽ như thế nào.
Anh nhìn vào Lam Hân đang cúi đầu ăn cơm, cười nhẹ, có chút chế giễu nói: “Lam Lam, có phải là em suy nghĩ quá nhiều rồi không? Anh ở lại đây vì công việc, sao có thể ở lại vì em được cơ chứ? Em nghĩ em là ai?”
.
Lam Hân ngầng đầu, vừa ăn vừa nhìn vào đôi mắt tươi cười của anh, nhường như thấy rõ đôi phần chân thật của những lời anh ấy nói.
Nhưng sâu thẳm dưới ánh mắt của anh, không thể nhìn thấy gì khác ngoài những nụ cười.
Cuối cùng, cô gật gật đầu rồi mới cười: “anh nghĩ như vậy thì em sẽ không bị áp lực nữa!”
.
Cánh tay đang gắp món ăn của Cẩn Hi nhẹ run lên, anh hướng mắt nhìn thẳng vào mặt cô, khiến anh không khỏi thắc mắc: “Lam Lam, em cảm thấy áp lực khi anh ở lại đây sao?”
.
Giọng điệu của anh giống như một con thú bị thương, khiến người ta cảm thấy cả thế giới của anh đều là một mảng tối tăm.
Người ta đều nói rằng yêu một người dù cho không có được đối phương thì cuối cùng cũng có được một bản thân tốt đẹp hơn.
Đối với Cẩn Hi mà nói, anh là người sẵn sàng trả giá cho mối quan hệ này.
Lam Hân nghiêm túc nhìn anh, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, những cảm xúc dịu dàng trong lòng cô lộ ra một cách thầm lặng.
“Cần Hi, anh biết đấy, ý của em không phải là như vậy, mau ăn đi, ăn rồi đi xem nhà một lát!” Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, giữa hai người họ đều có những cảnh tượng như vậy.
Bàn tay đang nắm chặt đũa của Cần Hi bỗng run nhẹ, sau khi buông ra, thần sắc cũng buông lỏng đi vài phần: “Được! Biết ngay là em sẽ không đợi được mà, ăn chậm một chút, căn nhà ở ngay bên đó, không ai có thể tranh giành với em đâu?”
Lam Hân: Lam Hân nhất thời không nói được gì, dáng vẻ của cô rất vội vã sao? Rõ ràng cô ăn rất nho nhã mà.
Lam Hân vui vẻ nói: “Sao không? Chẳng phải lúc nào anh cũng thích giành tôm hùm đất với em sao?”
.
Lam Hân nói xong, mang găng tay dùng một lần, mang theo dáng vẻ vội vã.
Cẩn Hi vừa nhìn thấy, liền tốc độ mang găng tay dùng một lần vào, anh không thích tranh giành đồ ăn với cô, mà là ở cùng với cô, những giọt nước chấm đều cảm thấy vui vẻ.
Thỉnh thoảng bắt nạt cô một lần, cũng có thể khiến anh thầm vui nhiều ngày.
Lam Hân lột thịt tôm đưa vào miệng và nói: “Cẩn Hi, anh nói xem nhà anh giàu có, cao cao tại thượng, mỗi lần em mời anh đi ăn, chỉ có thể ăn tôm hùm đất, có phải trong lòng anh đang nhẫn nhịn hay không?”
.
“Ừm!” Cẩn Hi mạnh tay lột vỏ tôm, trả lời một cách sát khí, nhưng nụ cười gợi lên từ đôi môi thì ấm lòng như cái nắng gay gắt của ánh mặt trời.
Lam Hân nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của anh, không nhịn được cười: “Chậc! Một cái vỏ tôm thôi cũng khiến anh dùng sức lực như vậy”
.
“dùng sức lực như vậy, cũng không lột xác được nó, con tôm hùm này khá to, thịt ngon!”
.
Cẩn Hi vừa làm vừa nói.
Chẳng dễ dàng gì để lấy thịt ra, nhưng anh lại đưa nó vào miệng của Lam Hân.
“Làm gì vậy?” Lam Hân nhìn anh đưa miếng thịt tôm hùm vào miệng mình trong lòng có chút căng thẳng! Cảm giác ấy giống như một cặp đôi đang hẹn hò.
Nhưng giữa cô và Cẩn Hi Cẩn Nghiên luôn như vậy.
“Ôi! Sao Lam Lam của chúng ta hôm nay lại dè dặt như vậy chứ? Sáng nay anh đã thấy mặt trời mọc lên từ phía đông đó, không phải mọc lên từ phía tây đâu?”
.
Cẩn Hi vui vẻ nói, đôi mắt nhìn cô một cách kinh ngạc.
Lam Hân không nói gì cả, cúi đầu ngậm từng miếng thịt.
Mơ hồ không rõ nói: “Ai dè dặt chứ, có người bóc vỏ cho em, đỡ mất việc!”
.
“Haha!” Cẩn Hi nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bỗng nhiên không nhịn được cười.
Mỗi lần ở bên cạnh cô, anh ấy có thể vui vẻ tận nhiều ngày.