Cũng dám ở trước mặt tao làm trò như vậy.”
Bà ta quả thực không thẻ tin vào hai mắt của mình, thằng nhãi khốn kiếp Tô Cảnh Minh này lại còn dám bắt nạt người khác.
Tô Cảnh Minh ném khăn giấy dưới chân bà ta, trào phúng nhìn qua: “Loại phụ nữ độc ác còn đáng ghê tởm như bà, tôi có cái gì mà không dám, mẹ tôi đã nói rất đúng, hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, tâm sư suy nghĩ dơ bản, luôn vô tình mà bộc lộ ra, bà cũng không tự nhìn lại xem dáng vẻ hiện tại của bà có bao nhiêu ghê tởm.”
“Tô Cảnh Minh, anh muốn chết.”
Lục Hạo Khải nhịn không được vung nắm đấm hướng tới Tô Cảnh Minh đi.
Tô Cảnh Minh lại nhẹ nhàng xiết được nắm tay Lục Hạo Khải, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, khinh thường nhìn hắn, “Lục Hạo Khải, động tay động chân trước mặt tao, có tin tao đánh cho mày đến cả mẹ ruột cũng không nhận ra không?”
“Thằng khốn kiếp!”
Vẻ mặt Lục Hạo Khải tức giận đến mức dữ tợn đáng sợ.
Tần Ninh Trăn cảnh cáo nhìn qua Tô Cảnh Minh: “Tô Cảnh Minh, mày buông tay ra cho tao, hôm nay tao đến đây không phải muốn tìm mày để cãi nhau, mà đến đây để tìm Lục Hạo Thành, không có liên quan gì đến mày cá.”
Tô Cảnh Minh dùng sức hất tay Lục Hạo Khải ra, xoay người rời đi.
Tần Ninh Trăn cùng Lục Hạo Khải lúc này mới tức giận không thôi cùng bước vào.
Đi vào văn phòng của Lục Hạo Thành, nhìn thấy Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu cũng có mặt, Tần Ninh Trăn nhìn thoáng qua bọn họ, ánh mắt lợi hại nhìn anh: “Lục Hạo Thành, mày lập tức dừng tay cho tao, đừng tưởng rằng cha mày hiện tại nằm một chỗ là mày có thể phá hỏng công ty của ông ấy.
Tập đoàn Lục Trăn thiệt hại không còn một mảnh, đối với mày thì có chỗ nào tốt chứ2”
Tần Ninh Trăn đi thẳng vào vấn đề, nhìn thấy nhóm người Lục Hạo Thành vẫn nhàn nhã ung dung, tức giận đến toàn thân phát run.
Lục Hạo Thành cũng chỉ lạnh lùng liếc bà ta một cái, cũng không mở miệng nói chuyện.
Vẻ mặt Mộc Tử Hoành bình tĩnh, giọng điệu lại lạnh như: băng: “Một con sói vừa được chủ nhân cho ăn no bụng, quay đầu đã nghĩ đến việc cắn lại chủ, ăn thịt chủ nhân, cũng không sợ ăn nhiều quá nặng bụng, không thể phát huy toàn vẹn năng lực chạy trồn sao?”
Tần Ninh Trăn vừa nghe thấy Mộc Tử Hoành lên tiếng, nhìn thấy anh đang ngồi trên xe, khí chất toàn thân vẫn như cũ không giảm chút nào.
“Mộc Tử Hoành, ý của mày là gì?”
Tần Ninh Trăn nghe máy lời chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này, tâm trạng bà ta vốn đã không tốt, giờ phút này lại càng thêm khó chịu, lúc bà ta đến tìm Lục Hạo Thành để tính sổ thì vốn đã mang một bụng tức giận.
Mộc Tử Hoành lúc này mới nâng mi, ánh mắt thâm thúy.
nhìn qua bà ta, không có một tia cảm xúc.
Tần Ninh Trăn lúc này mới nhìn đối phương rõ hơn, trong khoảng thời gian này Mộc Tử Hoành đã gầy đi rất nhiều, đường nét khuôn mặt vẫn góc cạnh, khuôn mặt vẫn mang đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, nát mặt như vậy của Mộc Tử Hoành quả thật rất mê người, tuy nhiên, cũng chỉ là một tên tàn phế, không xứng với con gái bảo bối của bà ta nữa.
Mộc Tử Hoành lạnh lùng cong nhẹ khóe môi, “Ý của tôi là gì, trong lòng bà tự hiểu rõ.”
Giọng Tần Ninh Trăn lạnh lùng nói: “Mấy lời vớ vẫn nhảm nhí của mày tao cũng nghe không hiểu, không phải là chân đã tàn phế kéo theo não cũng tàn theo chứ.”
“Đồ khốn kiếp!”
Lục Hạo Thành bắt ngờ giận dữ, dùng sức đá vào cửa văn phòng.
Anh bắt thình lình nổi lên tức giận, khiến cho mọi người đều giật mình.
Sắc mặt Tần Ninh Trăn lại tái nhọt nhìn qua Lục Hạo Thành, ánh mắt trừng lớn nhìn anh với vẻ phòng bị.
“Tử Hoành hiện tại biến thành cái dạng này, hoàn toàn là do một tay loại phụ nữ như bà bày ra.
Bây giờ bà còn không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy, bà còn là người sao?
Không, bà căn bản cũng không phải người, là con người thì sẽ không làm ra những chuyện như vậy, bà là súc sinh.”