Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1136:




Sự xuất hiện của Lam Hân, khiến thái độ của Lục Hạo Thành đối với cô ta thay đổi rất nhiều.
Ban đầu thiết kế cô ta và Lục Hạo Thành, cuối cùng Lục Hạo Thành trở thành Lục Hạo Khải. Khoảng cách giữa hai người đó rất khác nhau, giống như một vực thẳm.
Và cô ta không có sự lựa chọn trong vực thẳm.
Lam Hân nghe xong, chính vì lý do này, mà Cố An An đã quan tâm sâu sắc đến chuyện này, luôn lên tiếng chửi mắng cô.
“Cố An An, trông cô không tồi, nhưng dù có một cơ thể khỏe mạnh đến đâu, mới có thể giữ linh hồn của cô chứ?”
Lam Hân cũng không khách sáo chống lại.
“Tiện nhân, cô đợi đó cho tôi, tôi sẽ không để cho cô yên ổn đâu.” Cố An An nhìn cô với nụ cười lạnh lùng.
Ninh Phi Phi nhìn Cố An An như vậy, khắp người có chút sợ co lại phía sau Lam Hân.
“Cố An An, tôi khuyên cô nên tử tế, nếu không mọi thứ đều là bông hoa trong gương, mặt trăng trong nước, biến mắt trước mặt cô, một giác mơ sẽ biến thành một cơn ác mộng.” Mặc dù cô lương thiện, nhưng sẽ không lương thiện ngu ngốc.
Lần trước cô đã cảnh cáo cô ta, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta nếu cô ta còn làm chuyện gì đó khủng khiếp.
“Hừ! Cô yên tâm, sẽ không bao giờ có chuyện như cô nói, tôi là con gái yêu quý nhất của Có gia, sinh ra cao quý hơn nhiều so với cô, còn cô sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, cô lấy gì so sánh với tôi?” Cố An An chọc Lam Hân trong đau đớn.
Nhìn khuôn mặt của Lam Hân trở nên trắng bệch hơn rất nhiều, cô ta trông rất tự hào.
Lam Hân hơi chau mày, cũng không so đo với cô ta, dù sao bây giờ trong bụng cũng đang có thêm đứa bé, cô không nên quan tâm đến cảm xúc này, nếu không nó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của em bé.
Sau khi cô liếc nhìn chiếc xe, không có nhiều xe trên con đường này, xe của cả hai người họ đều ở bên lề đường, không ảnh hưởng đến giao thông.
Nhưng Ninh Phi Phi không thể nghe nữa, “Wow! Giám đóc Lam, đâu ra cục phân vậy? Hôi quá đi!” Ninh Phi Phi cũng cố tình quạt quanh mũi, giống như một chuyện xấu.
Lam Hân mỉm cười nhẹ, không nói gì, Phi Phi này mắng người, thực sự có chút giống Âu Cảnh Nghiêu.
Giám đỗc Lam không phải là người không có tính khí nóng nảy, chỉ là người đứng trước mặt cô không đáng để cô tức giận.
Nhưng lời này cô vốn không để bên tai.
Người phụ nữ này không chỉ ác độc, mà còn bắt khả chiến bại.
Cố An An lóa mắt vào Ninh Phi Phi, hận đến nghiền răng, “cô bao nhiêu tuổi? Lại dám nói tôi như vậy?”
Ninh Phi Phi nghe xong, khuôn mặt ngây ra nhìn cô ta, “mặc dù tôi không bao nhiêu tuổi, nhưng cũng sẽ không ngu ngốc đi so đo, tôi có nói tên cô sao, nói cô là cục phân sao? Những người như cô, bỏ phân vào bồn chó nhà tôi, chó nhà tôi còn giỏi hơn cô nhiều.” Ninh Phi Phi gương mặt kiêu ngạo, mặc dù cô ấy không có tiền, nhưng tính cách của cô ấy, hoàn toàn tốt hơn Cố An An.
Nghĩ về chuyện lần trước, cô áy vẫn còn tức đáy.
“Cô……” Cố An An nói, nhìn chằm chằm vào Ninh Phi Phi.
Ninh Phi Phi cười: “Cố An An, đừng nói cô lái xe không đủ tiêu chuẩn, vẻ ngoài cô còn trông giống như một cặn bã, mỗi ngày đều quét phấn dày như bức tường, cười một cái, lớp phấn đó của cô có thể lắp đầy tổ kiến đấy. Kể từ khi gặp cô, tôi đã hoàn toàn nhận ra quái vật trông như thế nào.”
“Ha ha…… ” Lam Hân cười không khách khí ngay khi nghe điều này.
Cô không biết rằng Phi Phi lại còn mắng người như vậy.
“Ninh Phi Phi, kẻ nghèo hèn cô, kể từ khi tôi gặp cô, tôi cũng biết, người nghèo khủng khiếp như thế nào, những người giống như cô, không bao giờ có thể bay lên.” Khuôn mặt Cố An An đáng ghét, Ninh Phi Phi này, dám xúc phạm cô ta như vậy, cô ta sẽ không để có ấy yên ổn đâu.
“Có An An, chú ý đến những gì cô nói đi, đừng quên cô là ai, cô cũng là một đứa trẻ được Cố gia nhận nuôi, trước khi cô được nhận nuôi, cô nên hiểu cuộc sống khó khăn như thế nào, kiểu tấn công cuộc sống này, sẽ chỉ khiến cho cô mắt mặt nhanh hơn thôi.” Lam Hân cảnh báo lạnh lùng, bay dù có cao cũng sẽ có thời gian hạ cánh.
Cố An An nghe hai từ nhận nuôi, trái tim thật sự nhói đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.