Lúc trước Kỳ Kỳ chọn sở thích vẽ tranh, cô cũng không có nói gì cả, bọn trẻ sẽ làm tốt những gì chúng thích, và kết quả con bé đã làm rất thành công.
Nhạc Cần Nghiên cười nói: “Tư Tư, là do chị quá nuông chiều con mình, chị phải tin rằng những khó khăn và vấp ngã thằng bé đang phải chịu đựng bây giờ, chính là để tích góp xây dựng sức mạnh cho thành công và vinh quan để vượt qua những thắt bại trong tương lai.”
“Haizz!”
Lục Tư Tư thở dài, “Nói thì rất dễ dàng, làm thì lại rất khó, Phi Dương nhà chị không phải là chị nuông chiều, mà là cha nó nuông chiều thành thói.”
Chờ đến lúc cô phát hiện ra vấn đề này, bản thân cũng bị đả kích tới mức không gượng dậy nỗi.
Thông qua trải nghiệm của bản thân, cô càng thêm hiểu được con cái không thể sống mãi dưới đôi cánh bảo bọc của cha mẹ, xã hội tàn khốc hiện tại sẽ không thể cưng chiều, bao dung che chở cho con như cha mẹ được.
Cho nên, cô cũng không lo lắng để con mình phải chịu khổ, gặp phải hoàn cảnh suy sụp càng khiến đứa trẻ trở nên trưởng thành hơn từ đống suy sụp đó.
“Được rồi, các con đừng nói nhiều nữa, gọi bọn nhỏ xuống dưới ăn cơm đi, chuyện giáo dục con cái là chuyện cả đời, ngồi trò chuyện trong chốc lát cũng không tiện giải thích rõ ràng đâu.”
Dịch Thiên Kỳ bưng canh từ phòng bếp đi ra, vừa đi vừa nói chuyện.
“ÒI Cha Dịch, cha cũng hỗ trợ mẹ cùng xuống bếp sao?”
Lục Tư Tư kinh ngạc nhìn qua.
Dịch Thiên Kỳ cười cười, “Tài nấu nướng của ta cũng tốt lắm, tuy nhiên mẹ con thương xót cha, chỉ bảo cha hỗ trợ trong phòng bếp mà thôi.”
Đàn ông thời đại của họ, đều tự lực cánh sinh, đại đa số đều sẽ biết nấu ăn.
Khác hẳn với tác phong những người trẻ tuổi thời nay, hơi một tí là đã gọi đồ ăn ngoài, đồ ăn ngoài hàng nào có ngon bằng đồ ăn nhà làm đâu chứ.
Ông nhìn về phía Lam Hân, ánh mắt cưng chiều: “Lam Lam, nhanh nhanh đi rửa mặt, thay quần áo rồi xuống dưới ăn cơm đi.”
“Vâng, cha.”
Lam Hân cười với vẻ mặt sáng lạn, tất cả những chuyện không vui trước đó giò đã hoàn toàn biến mắt.
Khoảng sau 10 phút, mọi người ngồi lại cùng nhau, cùng nhau vui vẻ. ăn cơm tối.
Toàn bộ lực chú ý của Lục Hạo Thành đều đặt ở trên người Lam Hân, liên tục gắp đồ ăn cho Lam Hân mục đích là để cô ăn nhiều hơn một chút.
Nhiên Nhiên đang muốn nhào vào lòng Lam Hân đòi ôm, cũng bị Lục Hạo Thành bảo rời đi.
Dịch Thiên Kỳ nhìn thấy con rễ như vậy, rất là vừa lòng.
Ở công ty Bùi Dao Tinh.
Bà ta ngồi một mình trong văn phòng rộng rãi, ánh đèn sáng ngời chiều rọi trên mặt bà ta, tây trang màu đỏ thẫm toát lên vẻ thành đạt, giỏi giang, đôi môi mỏng thản nhiên, lạnh lùng khẽ mím lại, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, hàng mi dài và dày cong vút như những chiếc lá cây trinh nữa, nhìn chằm chằm vào di động của chính mình.
Bà ta vẫn chưa chịu tan tầm, vẫn đang chờ Tiết Tĩnh gửi ảnh qua cho mình.
Tầm khoảng bảy giờ, Tiết Tĩnh gửi ảnh mẫu thiết kế áo cưới của Lam Hân cho cô Hạ Thủ qua wechat.
Nghe âm điện thoại vang lên, bà ta lập tức cần điện thoại lên, nhìn thấy Tiết Tĩnh gửi tới ảnh áo cưới, cả người đều trở nên khẩn trương.
Bắm vào bức ảnh nhìn rõ hơn, bà ta lại hơi nhíu mi, “Kiểu dáng này hình như đã gặp qua ở nơi nào thì phải?”
Bà ta tự lẫm bẩm một mình, mắt cũng nheo lại.
Đủ loại cảm xúc lẫn lộn đan xen trong mắt, đây là Lam Hân thiết kế ra sao?
Tuy nhiên chiếc áo cưới này khác hẳn với những bản thiết kế mà bà ta đã xem được của Lam Hân trước đó, quá khác biệt, ngày đó xem được bản vẽ thiết kế của Lam Hân, bà ta quả thật thích mấy phong cách đó, là những kiểu dáng cách tân rất táo bạo, so với chiếc áo cưới này thì khác biệt rất lớn, chẳng lẽ là do Hạ Thù không chọn ư?
Nhưng kiểu dáng, cũng rất thích hợp với phong cách của Hạ Thù, tuy nhiên mẫu thiết kế này tuyệt đối không đẹp được như máy mẫu bà ta nhìn được.