Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1159:




“Ức Lâm, buổi tối ngày mai mọi người cùng qua nhà Giai Kỳ, Lam Lam cũng đi cùng sao?”Lục Hạo Thành hỏi.
Cố Ức Lâm cười nói: “A Thành, Tiểu Ức không đi.”
“Ò!” Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Cố Ức Lâm lại hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Lục Hạo Thành: “Không có việc gì, tôi chỉ là muôn biệt Lam Lam có đi hay không mà thôi.”
Có Ức Lâm ở đầu dây bên kia “…?”
Lam Lam có đi hay không, cậu ta không phải sẽ là người đầu tiên biết đến hả?
Sao lại gọi điện thoại tới hỏi mình chứ.
Lục Hạo Thành nói: “Ức Lâm, chúc mừng cậu, sắp được làm cha rồi.”
Hiện tại mới đi chúc mừng sao?
“Cám ơn, cũng chúc mừng cậu, dưới tình huống chúng tôi không hề hay biết, lừa được mẹ con Tiểu Ức, còn đã lĩnh chứng..”
Lục Hạo Thành: “…… ” Hiện tại mới đến tìm anh gây phiền phức thì có ích lợi gì nữa?
“Ức Lâm, lời này cậu nói là không đúng rồi, tôi sao có thể lừa Lam Lam chứ, Lam Lam là tự nguyện, cậu không hỏi qua Lam Lam à?”
Cố Ức Lâm: “Loại chuyện này còn cần phải hỏi ư?
Tiểu Ức nhà chúng tôi vốn đã rất đơn thuần.”
Lục Hạo Thành: “. ” Cậu ta đều đã nghĩ như vậy rồi, anh có giải thích nữa thì còn tác dụng gì chứ?
Còn nữa, nhìn qua anh trông giống kẻ lừa đảo lắm sao?
“Ức Lâm, chuyện này, tôi sẽ sắp xếp thời gian để nói rõ với bên nhà cậu, về chuyện hôn lễ tôi và Lam Lam cũng đã thương lượng qua, đợi sau khi cuộc thi nhà thiết kế quốc tế kết thúc, chúng tôi sẽ tổ chức tiệc cưới.”
Lục Hạo Thành hiểu rõ, lý do nhà họ Cố không hài lòng là anh vẫn chưa cho Lam Lam một hôn lễ chính thức.
“Tôi chờ cậu tới tận cửa, gọi tôi một tiếng anh hai.”Cố Ức Lâm cười nói.
Lục Hạo Thành nhíu mi, đưa điện thoại ra khỏi tai rồi nhìn xuống, thì ra Có Ức Lâm. vốn là nghĩ như vậy.
Tuy nhiên…… chuyện cậu ta là anh hai của Lam Lam, chuyện này quả thật anh đã quên mắt.
Anh lại đặt điện thoại lên tai “Được rồi, nhìn vào chức anh hai Lam Lam của cậu, tôi liền miễn cưỡng gọi cậu một tiếng anh hai vậy.”
“Miễn cưỡng?
Lục Hạo Thành, tôi là anh hai ruột của Tiểu Ức đó.”
Giọng điệu Có Ức Lâm có vẻ không hài lòng.
Lục Hạo Thành: “Tôi từ nhỏ đã gọi tên cậu theo thói quen, chúng ta cũng thân thuộc như vậy, cậu còn quan tâm máy chuyện này sao?”
Cố Ức Lâm cười nói: “Đây không phải vấn đề là có thân quen hay không, mà chúng ta đều là người một nhà, vai về không thể gọi loạn được.”
Lục Hạo Thành: “…… ” Không phải cậu ta cùng anh đều ngang hàng sao?
“Được được được, tôi cũng không thèm cùng cậu so đo nữa, tôi cúp máy đây.”
Lục Hạo Thành nói xong thì định cúp điện thoại.
“A Thành, từ từ đã, cha của cậu đã khá hơn chưa?
Nghe Cố An An nói, cha cậu bị thương rất nặng.”
Lục Hạo Thành lạnh lùng cười, “Lúc đó cô ta cũng có mặt ở hiện trường, cha tôi không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại thôi, cậu cứ nói rõ với cô ta như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.