Tần Ninh Trăn cười thần bí, nói: “Tiểu Khải, con hiện tại không cần biết, chỉ lo tập trung đi tìm ra chỗ cha con nằm, sau khi tìm được, lập tức nói cho ta biết.”
“Vâng con biết rồi.”
Lục Hạo Khải gật gật đầu.
Hắn nhìn qua Giang An Yến, cười nói: “An Yến, cậu nhân cơ hội điều tra một chút, số tài sản hiện có của Lục Hạo.
Thành là bao nhiêu.”
Giang An Yến cười nói: “Giám đốc Lục, tôi hiện tại sẽ đi điều tra.”
“Được!”
Lục Hạo Khải gật gật đầu.
Sau khi Giang An Yến rời khỏi, Tần Ninh Trăn thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà ta đưa mắt nhìn ra phong cảnh phía ngoài cửa sổ “Tiểu Khải, hiện tại cha con chính là điểm mắấu chốt, con nhát định phải tìm được tin tức bệnh viện cha con đang nằm.
Cha con hiện tại chính là tai họa ngầm lớn nhất.”
Lục Hạo Khải cũng nghiêm túc và trịnh trọng gật đầu, “Mẹ, Lục Hạo Thành đến bây giờ còn chưa có hành động gì, mẹ nói xem là vì sao vậy?”
Đáy lòng hắn có chút bắt an, luôn cảm thấy được Lục Hạo Thành sẽ không đơn giản như vậy.
Tần Ninh Trăn xoay người nhìn qua hắn, cười nói: “Tiểu Khải, còn có thể vì cái gì?
Không phải là bởi vì cỗ phần công ty trong tay nó quá ít sao?Bởi vậy tên đó mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Như vậy, cỏ phần công ty của giám đốc Mộc ở đâu?”
Lục Hạo Khải hỏi, Lục Hạo Thành cùng Mộc Vĩ Ngạn đã gặp mặt, không biết hai người đó gặp nhau đã bàn bạc được cái gì.
Tần Ninh Trăn cũng có chút nghi hoặc, “Chuyện này, vẫn đang điều tra xem xét, chuyện Mộc Vĩ Ngạn âm thầm thu mua cổ phần công ty chỉ có mình cha con biết, chúng ta cũng không biết Mộc Vĩ Ngạn rốt cuộc đã thu mua được bao nhiêu cổ phần, nếu đem chuyện này biết rõ ràng, đối với chúng ta cũng có lợi hơn chút.”
Lục Hạo Khải gật gật đầu: “Mẹ, chuyện này con vẫn luôn điều tra, mẹ yên tâm đi, rất nhanh sẽ biết thôi.
Nhưng mà mẹ, con cũng muốn biết sự thật, chuyện xảy ra với Mộc Tử Hoành thật sự là do mẹ làm sao?”
Tần Ninh Trăn nhìn qua con trai một cái thật sâu, chậm rãi mở miệng: “Là ta làm, em gái con sống chết đòi có được Mộc Tử Hoành, mẹ cũng muốn giúp con bé gài bẫy Mộc Tử Hoành, chính là tên khốn Mộc Tử Hoành đó, ở thời khắc mấu chốt đã tỉnh táo lại, ta sắp xếp máy tên vệ sĩ, muốn chúng dạy dỗ cho Lục Tư Tư một bài học, nhưng bọn họ lại bị các cô chọc giận, trong cơn thịnh nộ đã vô ý dùng dao đâm Mộc Tử Hoành.”
“Mẹ, Ân Ân muốn làm loạn, mẹ cũng theo nó làm loạn sao?”
Lục Hạo Khải vừa nghe lời này, vô cùng phẫn nộ.
Tần Ninh Trăn căm tức nói “Con câm miệng lại cho ta, hiện tại là lúc để nói mấy chuyện này sao?
Con nghe rõ cho ta, nói ra với con chuyện này, là muốn để cho con biết tình hình mối quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Mộc, không có khả năng đứng trên cùng một con đường nữa.
Để cho con thấy rõ ràng, người nào nên tin tưởng, người nào không thể tin tưởng.”
“Mẹ.”
Lục Hạo Khải bất đắc dĩ chống tay lên thắt lưng, hít một hơi thật sâu.
“Con câm miệng cho ta!”
Tần Ninh Trăn vẻ mặt phẫn nộ nhìn đứa con trai trước mặt “Hiện tại con phải lên tinh thần cho ta, xử lý cho tốt chuyện trong công ty đi, chuyện con không liên quan, thì không cần quan tâm.”
Tần Ninh Trăn ánh mắt cảnh cáo nhìn qua hắn, thằng nhóc thối này, hiện tại là càng ngày càng kỳ cục, làm việc thì không quả quyết, năm đó nều tính cách bà ta cũng như đứa con này, mấy mẹ con họ cũng sớm phải ngủ ngoài đường từ lâu rồi “Được, được được, mẹ, chuyện này con có thể mặc kệ.