Tô Cảnh Minh vừa nghe lời này, trừng mắt với Âu Cảnh Nghiêu một cái, “Âu Cảnh Nghiêu, cậu có thể nói tiếng người được không?”
Trên khuôn mặt đẹp trai sáng láng của Âu Cảnh Nghiêu, một đôi mắt thâm thúy nhẹ nhàng liếc qua đối phương, “Tôi cũng không nói với cậu.”
Tô Cảnh Minh nói: “Cậu hiện tại cũng nên khuyên Mộc Tử: Hoành, tình yêu cậu ta rộng như vậy, một ngày nào đó sẽ hóa giải nỗi lòng chua xót của cậu ta, cùng Nhạc Cẩn Nghiên sống đến bạc đầu.
Cậu bảo cậu ta không cần đi, đây không phải muốn phá vỡ mối quan hệ giữa hai người họ sao?”
Âu Cảnh Nghiêu cũng không quá để ý đến, phản bác nói: “Có chút cảm tình thì cứ thoáng qua là được rồi, có chấp quá cũng không phải là chuyện tốt.”
Mộc Tử Hoành đã có những suy nghĩ khác, cho dù cậu ta có ngây ngốc chờ đợi, cũng sẽ không đợi được một câu trả lời thỏa đáng, sẽ chỉ nhận được quả đắng đau khổ mà thôi.
Bởi vì, cậu ta thật sự vì Nhạc Cẩn Nghiên mà suy nghĩ.
Cậu ta có tôn nghiêm của chính mình, không nghĩ muốn để cho Nhạc Cẩn Nghiên gả cho một người tàn phế như mình.
Mắấu chốt là Mộc Tử Hoành chân bị tàn phé, lòng cũng tàn theo, chỉ có bản thân cậu ta tự nghĩ thông suốt, mới có thể tự cứu lấy chính mình.
Người khác có nói nhiều thế nào chăng nữa, trong lòng Mộc Tử Hoành cũng chỉ có một suy nghĩ, cậu ta hiện tại, không xứng với Nhạc Cần Nghiên.
Hiện tại cậu ta đã nghĩ như vậy rồi, những người khác còn có thể khuyên nhủ được sao?
Tình yêu có khi rất đẹp nhưng đôi lúc cũng có những chỗ không trọn vẹn, bởi vì sự không trọn vẹn này mà khiến người ta đau đớn đến thế, cho nên duyên phân căn bản còn chưa kịp bắt đầu thì sẽ không bao giờ có kết quả cả.
Nếu chân của Mộc Tử Hoành không thể khỏi được nữa, thì đoạn tình yêu này liền vĩnh viễn không có kết quả.
Anh hiểu biết Mộc Tử Hoành, cậu ta chính là một người như vậy.
Cậu ta sẽ tình nguyện vì đối phương mà trả giá, vĩnh viễn sẽ không ngừng cho đi, dù không thể đạt được kết quả mình mong muốn, cậu ta cũng cam tâm tình nguyện.
Lâm Hạo Thiên lên tiếng: “Tử Hoành, tôi cũng nghe nói cả rồi, nhưng không phải cậu thật sự có chấp đến vậy chứ?”
Mộc Tử Hoành lúc này mới nâng mắt nhìn ba người còn lại, đáy mắt bình thản, giọng điệu cũng không có gì là lo lắng: “Các cậu đi đi thôi, quà sinh nhật của A Thành tôi đã chuẩn bị xong cho cậu ta, các cậu đưa qua đó giúp tôi.”
Ba người đều đau lòng nhìn qua ah.
Mãi cho đến khi lên xe, Tô Cảnh Minh vẫn có chút tức giận bất bình, “Mộc Tử Hoành rốt cuộc đang suy nghĩ cái quái gì vậy?
Nhạc Cần Nghiên tình nguyện cả đời bầu bạn với cậu ta, cậu ta xô đẩy duyên phận thì thôi đi, cậu ta nghĩ mình là tổng tài bá đạo sao, người phụ nữ nào có thể chịu đựng được sự từ chối như thế của cậu ta chứ?
Dù sao mỗi người đều có lòng tự tôn.”
Âu Cảnh Nghiêu cùng Lâm Hạo Thiên nghe xong lời này cũng không thèm đáp lời.
Tô Cảnh Minh nhìn thấy hai người còn lại cũng không nói chuyện, vẻ mặt không hài lòng nhìn thoáng qua bọn họ, Âu Cảnh Nghiêu đang lái xe, ánh mắt chỉ nhìn về phía trước, cũng có thể nói, hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Tô Cảnh Minh.
Trên khuôn mặt điển trai của Lâm Hạo Thiên nở một nụ cười xấu xa “Cảnh Minh, chuyện tình cảm không thể ép buộc.”
“Cái gì mà không thể ép buộc?
Mộc Tử Hoành đây là tự làm tự chịu, những lúc tình yêu lao về phía cậu ta như thủy triều, cũng đừng nên quá cố chấp, mà nên dũng cảm mở rộng vòng tay ôm ấp, ôm lấy tình yêu, như vậy mới có thể dừng chân thưởng thức, tôn trọng tình yêu, cậu nhìn xem cậu ta hiện giờ, người như mắt hồn, mơ mơ màng màng, rõ ràng thích Nhạc Cẩn Nghiên đến như vậy, lại cố tình muốn đẩy người ta ra xa, việc cậu ta làm… không phải đã phí phạm tắm chân tình của người ta rồi sao?”
Tô Cảnh Minh vừa nói vừa khua tay múa chân, nói như tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.
Anh mỗi ngày đều sẽ qua thăm Mộc Tử Hoành, thấy cậu ta ngồi ở bên cửa sổ, vẻ mặt buồn bã lại nặng tình, vừa đau khổ nhìn cảnh vật phía ngoài cửa sổ.
Cây phong phía ngoài cửa sổ của cậu ta, lá đã dần ngả sang màu vàng, tựa hồ như dập tắt chút hi vọng còn sót lại trong lòng cậu ta.
Anh nhìn qua bóng lưng cô độc ấy của người anh em, thật sự cảm thấy đau lòng.