Lam Hân mạnh mẽ kinh hãi một chút, mở to hai mắt nhìn anh, anh… anh vậy mà…
Nhìn biểu cảm đáng yêu của cô như vậy, dục giận không giận, nghiêm túc lại mang theo hâp dân trí mạng, trong bụng anh đen tối nhếch khóe môi, “Không cần, Lam Lam, nơi này chỉ có hai người chúng ta, chúng ta muôn làm cái gì cũng được, sẽ không bị ai quây rây. “
Lam Hân linh quang chọt lóe, cười cười, ôn nhu nói: “A Thành, trước tiên chúng ta ăn chút gì đó, uỗng chút nước trái cây, sau đó làm những việc khác. Em muốn nằm trên ghế tắm năng bên ngoài và tận hưởng chính mình. “
Lục Hạo Thành cười nhéo nhéo hai má phần nộn của cô, cười đến vẻ mặt ma mị: “Không cần, anh muốn ăn em, ăn em, trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng không thể ở bên nhau sao.
Lam Hân: “…” Ban ngày ban mặt nói… Cái gì, cái gì vậy?
Khuôn mặt nhỏ bé tinh tế của cô, đỏ như một quả táo.
Tình yêu khiến cho mọi người cảm thấy tột, bởi vì người đàn ông tình cảm rất nồng nàn, khiến cho người phụ nữ như rơi sâu vào, cứng răn để cho người phụ nữ nhỏ đơn giản rơi vào giâc mơ vô hạn.
Lục Hạo Thành nhìn vẻ mặt cô không muốn, có chút bắt đắc dĩ: “Được rồi, được rồi, đều tùy em, em ăn no rồi, cho anh ăn no, được không?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, với sự cám dỗ không thể kiềm chê.
Lam Hân vừa nghe lời này, rất đau lòng cho anh.
Được rồi, cô thừa nhận mình hoàn toàn sụp đồ dưới sự cám dỗ của anh.
Người đàn ông này ở trước mặt cô rất thành thật, đối với cô rất tốt, săn sóc lại cần thận, cô cũng không đành lòng đề cho nội tâm anh chịu Hng dày vò.
Hai tay cô ôm eo rắn chắc của anh, nhìn anh dịu dàng cười cười, chủ động quyên rũ anh.
“Ha ha…” Lục Hạo Thành tâm tình vui vẻ nở nụ cười, cười phản khách làm chủ.
Sau một trận vận động vui vẻ, Lam Hân ngủ says Lục Hạo Thành lại tinh thần phấn chân đứng dậy làm bữa tối.
Nhìn hoàng hôn rơi xuống, tiểu nha đầu kia còn chưa tỉnh lại, anh cũng có chút bắt đắc dĩ.
Anh lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh về Thề To hôn, chờ cô tỉnh dậy xem.
Lam Hân ngủ đến hơn bảy giờ, còn có chút cảm giác ngủ không đủ.
Cô chậm rãi ngồi dậy, nhìn bên ngoài trời đã tối, ban đêm trên đảo gió có chút lớn, màn che màu trắng không ngừng bay múa.
Lam Hân nhìn, có chút bất đặc dĩ, cô hơi có chút tức giận, Lục Hạo Thành mỗi một lần đều phải mệt mỏi đến mức không thở nổi.
Lam Hân di chuyển hai chân mình một chút, chậm rãi xuông giường, hai chân đề xuống đất, cô cho răng mình có sức lực đứng tốt, nào ngờ, vừa mới đứng lên liền ngã xuống đất.
“A…” Cô phát ra một tiếng.
Lục Hạo Thành đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp nghe được tiếng này, anh bỏ lại dao trong tay, đi vào phòng.
Vừa vào cửa, như anh dự đoán, Lam Hân đã ngã xuống đất, đang đỡ bên giường, dùng sức ngôi dậy.
Lục Hạo Thành chạy tới đau lòng ôm cô đứng dậy.
“Nha đầu ngốc, em làm gì đấy?” Lục Hạo Thành tức giận, cô tỉnh rôi, anh đương nhiên sẽ tới ôm cô.
Lam Hân oán hận nhìn thoáng qua anh, “em muốn đi tìm anh.”
Ánh mắt Lục Hạo Thành đột nhiên sâu thẳm, có chút bất đắc dĩ cười cười, “em có thể gọi anh, anh đang chuẩn bị bữa tối. ` Lam Hân: “em muốn tự mình đến tìm anh.” Cô bướng bỉnh nhìn anh.
Cô vẫn còn rất yếu, trước kia, cô đều có thể đi được vài bước.
Cô muốn phục hồi nhanh chóng và sau đó muôn đi bắt cứ nơi nào cô có thê.
Cô luôn cảm thấy áy náy vì nỗi đau trong đáy lòng Lục Hạo Thành.