Thế nhưng, sự xuất hiện của Cố An An khiến hắn trở thành một con người khác, thứ nhất, hắn bị nữ nhân xinh đẹp này, hấp dẫn, thứ hai, cô không áp chê được dã tâm trỗi dậy trong lòng mình, liền trở thành đồi tượng bị hắn lợi dụng.
Hắn muốn sống một cuộc sống giống như Lục Hạo Thành, hắn muốn ngồi làm việc trong một tòa nhà hai mươi mấy tầng, thậm chí là cao hơn nữa.
Thế nhưng, dựa vào gia thế hiện tại của hắn, không thể nào có thể đạt được điều đó.
Mà Cố An An vừa hay chính là một con đường tắt mà hắn đang cần tới.
Hắn sẽ khiến cô sở hữu tất cả một cách hợp pháp, và sau đó nó sẽ biến thành của hăn.
Có Gia là tài phiệt đời thứ hai ở thành phố Giang, gia sản có thể nghĩ tới, chắc chăn sẽ vượt quá sức tưởng tượng của hắn ta.
Cố An An nghe xong những lời này, trong nháy mắt lây làm kinh hãi.
Nàng trầm giọng hỏi: “Cảnh Hòa, thật sự có thê như vậy được sao?”
Lòng của nàng trong nháy mắt khẩn trương lên, nêu là như vậy, như.
Vậy… nàng rát nhanh liền có thể có được Cô Gia.”
Trong khoảng thời gian này nàng thật ra cô không hề nhàn rỗi, vừa học kiên thức về hoạt động kinh doanh, lại thêm từ nhỏ mựa dầm thắm đất, nàng nhất định có thể xử lý tốt việc kinh doanh của Cố Gia.
Hứa Cảnh Hòa tắt máy tính.
Có Gia không phải chỉ có một người, hắn hiện tại cũng hiểu rõ điều đó.
Hắn xuống giường, kéo tủ quần áo, lây ra một chiệc áo sơ mi trăng rôi mặc vào.
Cố An An nhìn thầy sau lưng hắn hẳn rõ vô số những vêt cào xước đan xen vào nhau, cô hơi sững sờ, cảm giác tột cùng, sao mình có thể tổn thương anh một cách nghiêm trọng như vậy Trên người Lục Hạo Khải chưa từng xuất hiện qua điêu này.
Hứa Cảnh Hòa mạnh mẽ hơn Lục Hạo Khải rất nhiều.
Cảnh tượng đó liên hiện lên trong đầu cô, quả nhiên đó chính là bức tranh tuyệt đỉnh mà cô chưa từng tưởng tượng ra.
Loại cảm giác này thật khó diễn tả bằng lời, luôn khiến cô làm thấy thỏa mãn vô cùng.
Sau khi Hứa Cảnh Hòa rời đi, Cố An An nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới vê nhà, chờ tin tức tốt tử Hứa Cảnh Hòa.
Chủ nhật, chính là ngày cuối cùng mà Lục Hạo Thành cùng Lam Hân ở lại trên đảo.
Sáng sớm Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi hóng gió.
Lam Hân rất thích nơi này, nụ cười trên môi không ngừng lộ ra.
Lục Hạo Thành cười cười nói: “Lam Lam, hôm nay anh làm món hải sản mà em thích nhất, lát nữa quay về là chúng ta có thể ăn rồi.”
“Được thôi”
Lam Hân cười thật tươi, điện thoại đột nhiên vang lên, cô mở ra xem, là mẹ Cố gọi tới.
“Alo! Mẹ ạ”
Mẹ Cô vội vã nói: “Lam Lam, mẹ nói con nghe, các con khả năng phải quay về sớm hơn rôi, anh cả con đã xảy ra chuyện.”
Lam Hân nghe xong, sững sờ một lúc, anh cả đã xảy ra chuyện sao?
“Mẹ, mẹ cứ từ từ nói đã, anh trai con đã xảy ra chuyện gì?”
Lam Hân gấp gáp siết chặt điện thoại di động.