Lục Hạo Thành nghe xong, đột nhiên ngừng lại, cũng không hồi thúc cô đang đứng ở phía trước.
“Lam Lam, tôi hôm qua anh trai con đi tới hộp đêm chơi, đi cùng mới một đám bằng | hữu anh anh em em của nó, kết quả là, bị tố cáo hút thứ chất cắm kia, hơn nữa, người ta còn tìm thấy chứng cứ ở trên xe của anh con, bậy giò nó đang bị tạm giam ở trong đôn cảnh sát.
Thế nhưng anh trai con nói là nó bị oan, nó không hề chạm tới những thứ kia.”
Lam Hân nghe xong, hiểu được là đã xảy ra những gì qua lời kể của mẹ.
Hút những thứ không được phép hút, lại bị người ta tìm thẫy chứng cứ. Thể nhưng anh trai lại kiên quyết nói rằng mình thật sự không làm những chuyện này, rồt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Mẹ, con biết rồi, bọn con sẽ lập tức quay trỏ vê ngay.”
Lam Hận cúp điện thoại của mẹ xong, quay về phía Lục Hạo Thành: “A Thành, trước hết chúng ta cân phải trỏ về, anh trai em xảy ra chuyện rôi, vì hút chất cắm nên đã bị tạm giam tại đồn cảnh sát.”
“Được!”
Lục Hạo Thành trầm giọng nói, gật đâu tỏ ý đã hiều.
Anh lầy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Âu Cảnh Nghiêu.
“Alol”
Ngữ khí của Âu Cảnh Nghiêu có chút khó chịu, đang là cuối tuân, hắn sợ nhất là nhận điện thoại của Lục Hạo Thành, từ khi Mộc Tử Hoành đến công tý giải trí Cực Quang, nhữ ng việc như thế này luôn đột nhiên ập lên người hắn, thật ra hẳn cũng có nôi khô khó nói ra.
Lục Hạo Thành nói: “Liên hệ cho chúng tôi một vị luật sư, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Đang là cuối tuần, các anh gặp phải chuyện gì sao?”
Lục Hạo Thành: “Là Có Ức Sầm, he- ro-in.”
Âu Cảnh Minh trong nháy mặt liền hiểu ra chuyện gì.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi tắt điện thoại, Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, nói: “am Lam, trước hết em không nên gấp gáp, đám Âu Cảnh Nghiêu sẽ qua bên đó trước.: Lam Hân nghiêm mặt gật đâu: “Lúc nãy mẹ nói, trên xe của anh trai em cũng tìm được chứng cứ. Nhưng anh ây nói việc này thật sự không phải do anh ây làm.”
Lục Hạo Thành có chút trầm †ư, nói: “Anh gọi điện thoại cho tiểu Tuần, đề nó đi điều tra một chút.”
“Vâng.”
Lâm Hân nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi gọi điện cho con trai, Lục Hạo Thành liên hệ với máy bay tử nhân, chạng vạng tối hai người mới vệ đến thành phó Giang, sau đó liền trực tiếp đi gặp Cô Ức Sâm.
Sắc mặt của Có Ức Sầm tiều tụy đi, lộ ra dáng vẻ uê oải, hắn nặng nè ngồi lên ghế, khiến chiếc ghê cũng không chịu được mà cót két.
Nhìn thấy em gái cùng em rễ, hắn ủy khuất nói: “Tiểu Ức, em phải tin anh, anh tuyệt đối không bao giờ đụng tới những thứ kia. nhi thật sự bị người ta hãm hại.”
Lục Hạo Thành cùng Lam Hân nhìn nhau một lát, Lục Hạo Thành nói: “Ức Sầm, anh chắc chắn thật sự không có chạm qua những thứ kia sao.
Có Ức Sầm làm mặt bát đắc dĩ nhìn Lục Hạo Thành, canh môi khô khốc, có thể nhìn ra được chính hắn cũng rất gấp gáp, càng luống cuống hon, hắn đã nói đi nói lại rất nhiêu lân rôi, nhưng không có một ai bằng lòng tìn tưởng hắn.
“A Thành, anh đã không làm nên nồi trò trồng gì, cũng sẽ không làm những loại chuyện này. Vả lại, anh đã nói đi nói lại chuyện này rất nhiều lần rồi, nhưng không có lầy một người nguyện ý tin tưởng anh.”