Sau lần chịu thiệt thòi này, về sau chắc là sẽ không còn tái phạm nữa.
“Ừm!”
Lục Hạo Thành mỉm cười nhìn cô: “Mệt không?”
Lam Hân khẽ lắc đầu, cười hóm hỉnh: “Có anh ở bên cạnh, em không cảm thây mệt.”
“Ha ha… ” Lục Hạo Thành tâm tình Vui Vẻ, cười tươi: “Bà xã, anh thích nhất em nói như vậy. Vợ anh như thế này thực sự vô cùng hợp ý của anh.”
Lam Hân cũng mỉm cười, nhìn thây khuôn mặt anh tuần tràn ¡ ngập. nụ cười hạnh phúc ấy, cô cũng cảm thầy vui vẻ. Cô phải khiên anh cảm giác hạnh phúc thực sự, thì lúc đó, cô mới cảm thấy hạnh phúc.
“Vậy anh mau quay về làm việc ngay, chúng ta đúng giờ tan làm, Buổi tôi hôm nay em phải giải quyết chuyện của hai đứa. Nêu không Kỳ Kỳ sẽ uôn cảm thấy khó chịu Í cHẾ lòng, lại tìm Nhiên Nhiên gây phiền phức. Lúc bình thường, Nhiên Nhiên đêu nhường Kỳ Kỳ một bước. Nhưng khi không thê chịu đựng được nữa, mới cãi nhau âm T1 với Kỳ Kỳ.”
“Được, anh hiểu rôi. Một lát nữa em hãy gọi điện thoại cho Ức Lậm, nói So anh ta biết một tiếng. Đề anh ta không phải lo lắng.”
Lục Hạo Thành vừa nói vừa cúi đầu hôn lên trán cô. Sau đó mới hài lòng rời đi.
Lam Hân mỉm cười, định gọi điện thoại cho anh hai, nhưng nghe thấy cuộc gọi của Cố Án An.
Lam Hân nhận điện thoại.
“Ngày hôm qua cô gọi điện cho tôi, xin lỗi, bây giò tôi mới nhìn thấy.”
Giọng nói của Cố An An không hề có một chút ngại ngùng gì, ngược lại, còn mang theo ý khinh thường.
Lam Hân: “Mắt của cô có vấn đè, tôi cũng không thể trách cô được. Cô xem như là tôi chưa có gọi qua đi.”
Cố An An: “Cô vì chuyện của anh cả mà gọi điện thoại cho tôi, anh cả gây ra chuyện như vậy, thật khiến người ta thât vọng mà.
Đặc biệt là mẹ. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chiều chuộng anh ây, thế mà lại làm ra loại chuyện này.”
Khuôn mặt nhỏ của Lam Hân tràn đây sự tức giận, trâm giọng nói: “Đúng vậy, trong lòng của mẹ, anh cả chính là bảo bôi trong lòng bản tay. Cho dù anh ấy có làm sai chuyện gì, mẹ đều có thê tha thứ.
Thế nhưng, có, một số người, Sẽ không được đối xử tốt như vậy.”
Lam Hân nói đến đây, giọng điệu của cô đột nhiên lạnh lẽo: “Cô Ấn An, có chuyện gì cô cứ nhằm vào tôi, đửn ng động tới người nhà của tôi. Lắn sau, tôi sẽ lôi cô chêt cùng.”
Lam Hân nói xong, tức giận cúp máy.
Cuộc chiến giữa cô và Cố An An vừa mới bắt đầu, mà cô đã thua rồi.
Cô bức ép dã tậm của Cố An An, nhưng không hề bức sự nhẫn tâm của cô ta.
Điều khiến con người ta thất vọng không phải là không có tiên, mà là không còn nhìn thây hy vọng ở một người nữa. Cố An An đã không có cách nào quay đầu lại được.
“Giám đốc Lam, tôi về rồi. Kỳ Kỳ. đã lên xe rời đi, cô có thể yên tâm rồi.”
Ninh Phi Phi mỉm cười đi vào cửa.
Lam Hân cười nói: “Phi Phi, cảm ơn cô! Tiểu nha đầu này, hôm nay tâm tình nó không được tốt.”
“Không có gì!”
Ninh Phi Phi mỉm cười, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Vừa mới ngồi xuống, điện thoại của Ninh Phi Phi lập tức reo lên. Khi nhìn thầy đó là cuộc gọi từ mẹ, cô hơi nhíu mày.