Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1587:




Đột nhiên, Lục Hạo Thành ngước mắt lên nhìn cô: “Lam Lam, đêm nay chúng ta sẽ không vệ nhà, được chứ?”
Anh thật sự muốn yêu đương đến điên rôi.
Lam Hân cười lắc đâu: “Không được đâu, bọn nhỏ đang ở nhà. Em không thể đem mây đứa nhỏ ném cho mẹ được. Nêu như: chúng ta mặc kệ, mẹ sẽ rất mệt mỏi.”
Nhưng Lục Hạo Thành lại cười cười: “Vậy anh sẽ gọi cho bà ây một cuộc điện thoại, bảo với bà ây răng, có lẽ phải vất vả một thời gian rồi.
Lam Hân bắt đắc dĩ nhìn anh: “Qua một khoảng thời gian nữa, chị Tư Tư lại ở cữ, mẹ sẽ càng bận rộn hơn đấy.”
Lục Hạo Thành không quan tâm đến điều đó: “Lam Lam, em cứ yên tâm đi, Lôi Lăng xem chị ây như bảo vật trong lòng bàn tay. Em nhìn xem trong khoảng thời gian chị ây mang thai, anh ta mỗi ngày đều nấu cơm cho chị ấy ăn.
Lại đối xử với Sở Phi Dương như con đẻ vậy, hiện tại Phi Dương cũng không nhớ về cha của mình nữa, mà lại thần thiết gọi anh ta là cha Lôi Lăng.
Anh ta quả là một người đàn ông tâm SÓNG Lam Hân: “…” Cô cũng rất muốn nói một câu, là anh cũng như thé, chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng nếu nói những điều này ra,.
người đàn ông này sẽ nôi nóng với cô.
Nghĩ nghĩ, tốt hơn hết cô vẫn nên để trong lòng.
Lục Hạo Thành rất nhanh chóng gọi xong điện thoại, nhìn Lam Hân với nụ cười đắc ý: “Mẹ nói là, chúng ta hãy đi chơi thật vui vẻ. Mẹ bảo anh phải chăm sóc em thật tốt, không được bắt nạt em. Anh nghĩ, kiểu bắt nạt mà mẹ nói đến chắc là kiểu bắt nạt của một người chồng đối với vợ của anh ta.”
Lục Hạo Thành có chút uất ức, Lam Lam ở. trong lòng của mẹ quan trọng hơn bắt cứ ai.
Thậm chí còn vượt qua cả đứa con trai như anh, nhưng mà anh không hề ghen tị. Dù sao thì anh cũng rât thương yêu Lam Lam.
Lam Hân bắt đắc dĩ, cười nói: “Em thật sự không có cách nào cả. Nhưng mà, em đói bụng rồi.”
Hơn nữa, cô cũng cảm thầy hơi mệt một chút.
Sau khi chăm chỉ làm việc trong thời gian dài, buông thả như thê nào, khiến cô cảm thầy rất mệt mỏi.
Lục Hạo Thành nâng đồng hò lên, nhìn liêc qua thời gian: “Lam Lam, sắp xong rôi, một lát nữa họ sẽ mang tới.”
Lục Hạo Thành lây điện thoại di động ra, chụp một vài tâm selfie của hai người, cười tủm tỉm lưu lại ảnh, rồi gửi cho vài người bạn tốt. Sau khi gieo rắc xong câu lương, mới hài lòng đặt chiếc điện thoại xuống.
Lam Hân nhìn rât hạnh phúc.
Đợi khoảng tâm năm phút sau, chuông cửa vang lên, ngay lập tức có mây người phục vụ đầy xe thức ăn vào, đặt những món ăn tỉnh xảo lên bàn, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Lúc này, Lục Hạo Thành mới ôm Lam Hân qua.
Lam Hân nhìn tôm hùm thịnh yến ăn không biết chán, mỉm cười, anh luôn nhớ kỹ cô thích ăn cái gì.
Lần trước, những con tôm hùm mà cô đã được ăn ở đây đều là những kiệt tác được chế biên một cách cân thận, món nào cũng cảm thầy rất ngon.
Đặc biệt là tôm nhung nhất phẩm, cô cũng rât thích.
“Đến đây, đến đây, đến đậy, Lam Lam nhà chúng ta thích ăn nhất là tôm hùm thịnh yên.”
Lục Hạo Thành múc thêm một bát canh cá đặt ở trước mặt của cô.
“Lam Lam, em uống chút canh trước rôi lại ăn.”
“Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.