Sắc mặt Lam Hân vẫn như thường, tuy nhiên ánh mắt lại lạnh như băng đến dị thường: “Cô An An, không có ai vứt bỏ cô, là chính cô tự bỏ rơi chính mình.”
“Rõ ràng là thế giới mà không hề thuộc về cô, sao cứ phải cô chấp bước vào, hại người khác, cũng chỉ tự làm hại mình.”
Từng lời Lam Hân nói rõ ràng mạnh mẽ, làm cho Có An An nháy mắt tỉnh táo hơn vài phần.
Cô ta sửng sốt một chút, vô thức cúi đầu nhìn lại bản thân, lại nhìn nhìn qua Lam Hân, từ nhỏ đã được sông trong nhà họ Bi cô ta được trải qua cuộc sông xa xỉ, ở trước mặt những người khác, cô ta luôn tỏ ra cao ngạo quý phái, chưa bao giờ trông hèn mọn chật vật tới vậy.
Nhìn thoáng qua tình cảnh chung quanh, Cô An An không ngờ r mình có thể dùng trạng thái như vậy đề xuất hiện trước mặt Lam Hân.
Câu nói kia của Lam Hân “Là chính cô tự từ bỏ chính mình” giống như câu thần chú điên rồ quanh quần trong tâm trí cô ta không đi.
“Không phải, không phải như thế.”
Cô ta lắc đầu phủ nhận, ánh mắt đầy tia máu nhìn qua cặp mắt trong veo kia của Lam Hân, đôi mắt trong veo phản ánh đúng dáng vẻ của chân thật của bản thân cô ta, trông cô ta lại chật vật, đáng thương thậm chí còn nực cười đến vậy.
Cô ta dở khóc dở cười, giống như lắm bẩm, lầm bằm, “Lam Hân, nêu có thể được hạnh phúc an ôn, ai lại muốn lang bạc đầu đường xó chợ chứ?” Cả nhà qua trang mới truyen3 chấm one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé!
Lam Hân lạnh nhạt trả lời: “Tất cả con đường, đều là chính cô lựa chọn, trên thế giới này sẽ không có người, nào trưởng thành mà không mang vết thương, người duy nhất có thê đi được trên con đường riêng mình chỉ có chính mình.”
Cho tới bây giờ, Cố An An vẫn chưa hề có dáng vẻ đã tỉnh ngộ chút nào, Lam Hân chỉ cảm thấy, cô ta thật sự không cứu nồi nữa.
Vinh hoa phú quý cùng hạnh phúc khi được đem ra so sánh, ở trong lòng cô ta, vĩnh viễn đều là vinh hoa phú quý quan trọng hơn.
Nếu một người luôn luôn dùng trái tìm từng bị tôn thương đề cảm nhận thế giới này, thì thê giới mãi mãi chỉ một màu đục ngâu mà thôi, rơi nước mắt nhìn thế giới, thế giới vĩnh viễn sẽ đều là mơ hồ, đây là những gì sau khi cô trải qua nhiều chuyện mới hiểu được.
Có An An vốn không thể nhìn rõ bản thân cô ta.
“ha ha ” Cố An An cười cười, “Lam Hân, Lục Hạo Thành đã chết, cô không phải cũng rất đau khổ ư?
Anh ấy đã không cần cô nữa, cô còn đau khổ chồng đỡ như vậy, có ý nghĩa gì nữa sao?
Cô nhìn lại cô xem, cô đã hại chết bao nhiêu người rồi?
Cuối ¡ cùng ngay cả tính mạng người cô yêu nhất cũng đã mật, canh giữ công ty cho người chồng đã khuât, chông đỡ khó khăn như vậy, tội gì phải vậy chứ?”
Có An An gắn từng tiếng, chanh chua, nhắm thẳng từng lời khiến Lam Hân đau đón.
Ninh Phi Phi tức giận nói: “Cô An An, mới sáng sớm mà cô muôn mượn rượu rồi phát điên cái gì vậy, muôn nh khướt gì thì hãy cút qua một bên lên Cố An An không đề ý đến Ninh Phi Phi, mà chỉ ôm nỗi hận nhìn qua Lam Hân.
Lam Hân cúi đầu, ánh mắt nặng nè, cô rất rõ ràng ở điệm này, trên đời này không ai có thể thực sự đồng cảm với một người khác, vạn tiễn xuyên tâm, thông khổ, cũng chỉ là chuyện của mỗi cá nhân mà thôi, người khác cùng giải quyết cũng sẽ thông cảm, sẽ cảm thán, nhưng vĩnh viên sẽ không bao giờ biết được vết thương trong tim bạn tôi tệ thối rữa tới mức nào.
Cho nên, Cố An An mới có thể tàn nhẫn xé toạc miệng vết thương đang rỉ máu đầm đìa của cô, để cho cô H được cảm thấy thỏa mãn.
Có An An vừa lòng nhìn thấy biểu cảm đau đón của Lam Hân, lúc này mới tỏ ra vui vẻ thỏa mãn rời đi Ninh Phi Phi nhìn thoáng qua chung quanh, may mãn chung quanh không có ai.
“Lam Lam, cô không sao chứ.”
Cô â ấy lo lắng nhìn vẻ mặt đau đón của Lam Hận, lời nói của Gố An An vừa rôi, chắc hẳn đã khiến Lamm Hân rất đau lòng.