“Buổi sáng lúc mẹ qua đó, bà ấy còn cùng ta nhắc tới chuyện này.
Bà ấy nói, chẳng lẽ tôi có được hai đứa cháu trai mà không thể khoe mẽ một chút được sao?
Con gái bà ngay lễ mừng tròn một trăm ngày của cháu cũng không cho tôi tổ chức.
Nhìn vẻ mặt tủi thân kia, mẹ nhìn cũng cảm thấy băn khoắn, bà ây có lòng như vậy mẹ cũng thấy rất vui, nhưng mà chị con đã không muốn, ta còn có thể có biện pháp gì được chứ?”
“Hoa cố – ” Lam Hân cười cười, đột nhiên cảm thầy mẹ chồng của chị Tư Tư cũng là một người rât đáng yêu Người già đều thích có cháu trai, cô cũng có thể hiểu được tắm lòng của bà ây.
“Mẹ, ba anh em Tiểu Tuấn cũng chưa bao giờ làm tiệc đầy tháng hay tròn một trăm ngày, nhưng mây đứa nhỏ đều rất ngoan, chị Tư Tư hiện tại còn phải chăm sóc ba đứa nhỏ, con cũng có thể hiểu được tâm trạng của chị ấy, bận trong bận ngoài đều mệt mỏi.”
“Đúng, còn không phải như vậy sao?
Chị con không phải đã đồng ý sẽ làm lễ mừng tròn một tuổi sao?
Thời điểm đó thì hai thằng nhóc sau đã ôn ào đủ rôi, vừa mới tập đi, chị con sẽ càng phải thận trọng.
Mẹ cũng đã nói với con bé, nhưng mà nó vân không muôn, dù thê nào cũng phải chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút mới bàn, mẹ chồng con bé không đồng ý, Lôi Lăng lại đồng ý, bà ấy chiều con trai, cũng sẽ phải đồng ý.”
Bà cũng biết tính tình con gái mình nóng nảy, cũng rât quật cường.
Lam Hân đã phải trải qua một gia đình rất phức tạp, sau khi được ở chung với mẹ, cô vô củng, trân trọng môi nhân duyên mẹ con của họ.
Cô cũng hiểu sự khó xử của chị Tự Tư, cô cũng là người từng phải chăm SÓC một lúc ba đứa trẻ, mà mẹ con cô ở thời điểm đó càng thêm khó khăn.
“Mẹ, chị Tư Tư sẽ xử lý tốt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thôi, con cũng nghe nói, mẹ chông của chị ấy cũng là một người không tồi, đối xử với chị Tư Tư cũng rật tốt, trong thwoif gian chị ây ở cữ cũng đến thay mẹ nửa tháng, bà ấy cũng rất có lòng.”
“Haizz!”
Mộ Thanh thở dài một hơi, “Chị con đúng là đang ở trong phúc mà không biêt hưởng.
Mẹ chồng trước kia của con bé cũng không tốt được như người hiện tại.
Điều kiện của nhà chồng trước vốn không được tốt lắm, mà chị con tiêu tiền lại tiêu tiền như nước, bà ta vẫn luôn không hài lòng với con bé, con bé liền tự mình nuồi con suốt 6 năm trời.
Cũng may là đã ly hôn, chị con lại gặp được một người đản ông tốt.”
“Mẹ, hiện tại chị Tư Tư đang có cuộc sống rất hạnh phúc, mẹ cũng nên yên tâm, khi nào mẹ và cha có thời gian thì nên đi dụ lịch nhiều hơn, chờ A Thành trở vê, con sẽ qua đó theo chú Dương học cách quản lý công ty.
Như vậy lúc cha ra ngoài du lịch, cũng thây an tâm.”
Mộ Thanh và Dịch Thiên Kỳ vừa nghe lời này, hai người rất nhanh nhìn thoáng qua đôi phương.
Trong lòng Mộ Thanh đau đón, khó chịu, cũng không dám nói với con gái răng: ‘Lam Lan đều đã hơn nửa năm rồi, A Thành sẽ không trở về nữa đâu.
Bà sợ nếu bản thân mình nói ra, ngay cả Lam Lam cũng sẽ biến mắt.
Mộ Thanh đầy chua xót gật gật đầu, tránh đi đề tật này, “Cha con nêu nghe được chuyện con muốn tiếp quản công ty, đêm nay sẽ vui vẻ đên mức ngủ không được mật, hiện tại chuyện anh cả con cũng đã được giải quyết rồi, Cố An An cùng Hứa Cảnh Hòa đã phải chịu sự trừng phạt thích đáng, con cũng thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi cho tôt một chút.
Không phải con còn có việc ra nước ngoài làm ăn hay sao?
Lân này con hãy nhân cơ hội dạo chơi một vòng, cũng coi như giải sâu, mây đứa nhỏ đêu có mẹ chăm sóc rồi, con đó, không cần lo lắng.”
Giọng nói từ ái của mẹ khiến Lam Hân giống như đắm chìm trong ánh dương âm áp.