Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1770:




Anh không phân biệt rõ ràng đó là mơ hay là thật nhưng không bao giờ…
anh muôn đề Lam Lam của mình buôn khổ thêm một lần nữa.
Nếu là mơ, anh luôn khẩn cầu bản thân có thê nhanh chóng tỉnh lại.
“Cô là ai, tôi đang ở đâu?”
Lục Hạo Thành không thể phân biệt giữa thực và mơ, đầu có chút mờ mịt.
Tống Ngôn Tư cười cười, nhìn khuôn mặt tuân tú của người trước mặt: “Anh đang ở nước €, em là vị hôn thê của anh.”
Lục Hạo Thành nghe ba chữ vị hôn thê, nhíu mày, biểu cảm không vui lập tức viết trên mặt, toàn thân có chút run rẫy, có chuyện gì xảy ra vậy?
Anh đã có người vợ, sao anh có thể có vị hôn thê chứ?
Anh ở chỗ này, Lam Lam lại ở đâu, tiêu nha đầu kia sao không ở bên cạnh anh chứ?
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua phòng bệnh xa lạ, nơi này anh xác định chưa từng tới, anh có chút đau khổ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh anh và Lam Hân yêu nhau.
Bộ dạng đau khổ của cô, bộ dạng vui vẻ của cô, bộ dạng cô cười đến rực rỡ, đều rõ ràng như vậy in trong đầu anh.
Anh không thích nhìn thấy cô khóc, nhưng trong giâc mơ, cô luôn nhìn anh khóc, khóc rât thương tâm.
“Vợ, anh yêu em, chờ anh trở về, chúng ta cùng tan làm.”
“Lam Lam, không có phanh, Lam “
Lam… Cả nhà tải ứng dụng truyện Hola về đọc thêm nhiều chương nhé!
Trong đầu hiện lên đủ loại, khiến trái tim Lục Hạo Thành chấn động thật sâu.
Người phụ nữ này, tự xưng là vị hôn thê của anh, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Đây là đâu?” Lục Hạo Thành trầm giọng hỏi, giọng điệu rất lạnh, rõ ràng mà lạnh lễo.
Tông Ngôn Tư cười cười, nhìn thoáng qua phòng bệnh, lại nhìn khuôn mặt của anh, tràn ngập nghi hoặc, “Nơi này là phòng bệnh vip cao câp của quốc gia ©, đây là bệnh viện tư nhân của nhà tôi.
Anh đã năm ở đây gân tám tháng, tám tháng này, đều là tôi chăm sóc anh, trước khi anh ngất xỉu, anh đã nói, anh sẽ cưới tôi, cho nên, tôi vẫn là vị hôn thê của anh. ‘ Lục Hạo Thành sửng sốt trong nháy mắt, khi nào anh nói những lời như vậy chứ?
Trong ký ức của mình, đây là lần đầu tiên anh gặp người phụ nữ này.
Tất cả những điều này, làm cho anh giông nhự đang trong một giâc mơ, không thể phân biệt giữa thực tế và giâc mơ.
Anh không nhớ rõ chuyện sau tai nạn xe hơi của mình, anh nhớ lúc đó đầu rất đau, túi khí bật ra đập vào mặt anh, anh lâm vào bóng tôi, nên cái gì cũng không nhớ.
Anh đã ở đây gần 8 tháng rồi, còn Lam Lam thì sao?
Cô có biết anh ở đây không?
Trong tám tháng ngủ của mình, anh dường như luôn ở bên cạnh Lam Lam.
Anh thấy cô ngồi trong cửa số kính suốt từ trần đên sàn rong phòng của họ, ban đêm khóc đến xẻ tim, trong lòng ôm ảnh chụp của họ, trong miệng lầm bẩm nhỏ giọng, “A Thành, anh ở đâu? “
Anh rất muốn trả lời cô, Lam Lam, anh ở bên cạnh em này, nhưng anh không nói nên lời, anh muôn ôm cô, an ủi cô, nhưng không ôm được cô.
Loại cảm giác đó khiến cho anh rất đau khổ, anh cô găng qua ngày, giãy dụa qua ngày, đều không thể thoát khỏi loại cảm giác vô lực này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.