Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1789:




An Kha quay. đầu lại nhìn thoáng qua lối đi bệnh viện, có chuyện gì đó gật đầu, “Cũng đúng, nơi này cũng không phải nhà tôi. ˆ Tô Cảnh Minh chật hẹp cười: ”…’ Đây rốt cuộc là một kẻ ngôc, hay là. ngốc thật vậy?
Anh không nói gì cả, đi thẳng về phía trước.
An Kha cũng míim đôi môi, đi theo phía sau anh, nhìn anh và mình đi theo hướng giống nhau, đáy lòng có chút lâm bâm: gân đây không chỉ xui xẻo, mà người cũng trở nên hồ đồ rồi.
Nơi này là bệnh viện, người ta muốn đi đâu thì đi, cô vậy mà lại nghĩ người ta cuông theo dõi mình.
An Kha nghĩ như vậy, liền thấy Tô Cảnh Minh hướng vào phòng bệnh cô muốn đi vào.
“Ha… anh là một tên cuồng theo dõi, còn nói anh không phải theo dõi tôi, anh tới phòng bệnh này làm gì? “
Tô Cảnh Minh vừa nghe lời này, động tác. đầy cửa trong nháy mắt cứng ngắc dừng lại.
Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt phòng bị nhìn cô gái, vừa sợ vừa Không cam lòng, trong nháy mắt anh quay đầu lại, cồ gái sợ hãi mạnh mẽ lui về phía sau vài bước.
Tô Cảnh Minh bĩu môi, tuy răng anh không làm phụ nữ thích, cũng không đên mức khiên phụ nữ sợ hãi thành như vậy.
Đáy lòng Tô Cảnh Minh có vài phân buôn bực, nhìn người phụ nữ có chút sợ hãi anh, cánh môi ần hồng của anh hơi cong lên, hoàn khô mà tà khí.
An Kha nhìn Tô Cảnh Minh như Vậy, không thể không thừa nhận, người đàn ông này đẹp trai, so với ba người.
đàn ông buôn bực tối hôm qua, người đàn ông dã tính xinh đẹp như vậy, rất nhiều phụ nữ thấy đều sẽ tim đập thình thịch.
Tô Cảnh Minh tay trái chồng lưng, nhíu mày cười nói: “Tôi nói cô gái này, nơi này 4 ở đây là bạn của tôi cùng vợ của anh ây, tôi đến thăm bạn, sao lại biên thành cuông theo dõi, cái nôi này tôi không cõng đâu. “
An Kha sửng sót, nhìn Tô Cảnh Minh tà khí, lại lui về phía sau vài bước.
Hu hu hu hu hưu…
Cô nhất định là hôm qua không ngủ ngon, nếu không, sẽ không mất mặt như vậy.
Người ở đây, bị cô đụng phải, cũng không phải bạn của cô, cô chỉ tới đây xin lỗi người bị thương, người khác đến thăm người bị thương, có quan hệ gì với cô chứ?
“Đúng vậy. Xin lỗi, tôi đã sợ hãi ngày hôm qua, hôm nay có chút bất thường, tôi cũng đến thăm người bị thương trong phòng bệnh này, là…
Tôi vô tình đụng vào cô ấy. Không biết cô ấy đã tỉnh chưa, nên sáng „ sớm mang cháo đến xem, nêu cô ấy tỉnh rồi,tôÏ muốn thật lòng xin lỗi cô ấy. “Lúc An Kha nói lời này, vần cúi đâu, Lam Hân này rốt cuộc là ai, Sao lại có nhiều người đàn ông như thần tiên như vậy làm bạn chứ?
Tô Cảnh Minh nghe xong, sắc mặt khó nhìn vài phân, tức giận nói: “cô đụng phải, sao cô lại lái xe? Lam Lam bởi vì tai nạn giao thông hai chân bị thương, lại bị rât nhiều đả kích, vài ngày trước, cô ấy mới có thể đứng lên đi bộ, sao cô lại không cần thận _ như vậy? “Tô Cảnh Minh giọng nói rất không thân thiện.
An Kha cũng biết đó là lỗi của mình, một cước ga của cô chính là thủ phạm.
“Xin lỗi, tôi thật sự không có ý.” Cô cúi đầu, vẻ mặt vô tội khiến người ta đau lòng, bởi vì tai nạn này, nên cô cũng không dám lái xe nữa.
Tô Cảnh Minh nhìn bộ dạng của cô, nhíu mày, nhưng không nói gì, anh xoay người nhìn thoáng qua phòng bệnh, đồng thời đây cửa ra, ra tiêng: “Vào đi. “
An Kha biết rõ Tô Cảnh Minh đưa lưng về phía mình, vẫn gật đâu, đi theo.
“A Thành.” Tô Cảnh Minh nhìn Lục Hạo Thành ngôi bên giường bệnh, kích động kêu lên.
Thấy anh thật sự xuất hiện trước mặt mình, anh ây lần này thật sự tin tưởng, anh còn sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.