“Anh câm miệng cho tôi.” Cô ta đưa mắt về hướng Lục Hạo Thành, “A Thành, anh đừng tin những lời cô ta nói, những lời kia đều không phải sự thật, lòng em chỉ có một mình anh mà thôi.”
Tống Ngôn Tư nói xong, ánh mắt hung hẳng mà trừng mất nhìn liếc về phế: An Khả.
An Khả lại không thèm nói thêm gì với đối phương.
Cô đi đến trước mặt Lam Hân, cúi đầu thật sâu chào hỏi, “Lam Hân tiểu thư, xin chào, tôi là An Khả, thật xin lỗi, tôi đã đụng phải cô, thật Sự vô cùng xin lỗi, tôi chỉ vừa mới lây được băng lái xe, sau ¡ này TS nh Tôi không bao giờ lái xe nữa.” Lúc này nước mắt của An Khả đã đảo quanh hốc mắt rồi.
Lam Hân nhìn thấy cô ấy chân thành xin lỗi thì cười cười, “An Khả tiểu thư, Sự cô này cũng có lỗi của tôi, là do tôi không tôt, là tôi đột nhiên lao tới, dọa đến cô rồi.”
Cô lúc ấy chỉ muốn một lòng đuồi theo A Thành, quên mắt chú ý đến tình hình xe cộ chung quanh.
An Khả vừa nghe lời này, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Lam Hân tiểu thư, cảm ơn cô, cô không có việc gì thì thật là tốt quá. Tôi hôm qua tôi vẫn luôn cầu nguyện cho cô không có việc gì, xem ra trời cao cuỗi củng cũng nghe thấy tiếng cầu nguyện khẩn cầu của tôi rồi.
Lam Hân nhìn dáng vẻ cô gái chân thành đáng yêu trước mặt, lại nhịn không được cười cười “Ân Khả tiểu thư, cảm ơn cô đã thay tôi câu nguyện, tôi đi trước nhé.”
An Khả cười cười, khẽ gật đầu, “Lam Hân tiểu thư, tôi thật sự rất thích những mâu thiết kê của tôi, cô nhìn xem quân áo tôi đang mặc trên người đều là mâu của tập đoàn Lục Thị cả, thiết kế của cô đơn giản, phóng khoáng, vô cùng phù hợp với tôi, đến cửa hàng của các cô chọn quân áo, thật sự thật sự muốn rót hết cạn túi tiền luôn đó.”
“Ha Ha…” Lam Hân vừa nghe lời này thì bật cười, “Cảm ơn cô đã thích, cũng cũng mong cô hãy tiếp tục ủng hộ những bộ sưu tập quý mới của chúng tôi, bộ sưu tập mùa thu cũng đã chuẩn bị được đưa ra thị trường, hy vọng cũng có thê khiến mọi người yêu thích.” . Đọc 𝘵r𝘶𝒚ệ𝗇 ha𝒚 𝘵ại [ TrUm Tr𝘶𝒚e𝗇.𝙫𝗇 ]
“Oal” An Khả tươi cười với vẻ mặt say mê.
Lam Hân gặp qua rất nhiều người phụ nữ khác nhau, đột nhiên cảm giác cô gái trước mặt thật sự rất thuân khiêt, tâm hồn cô ây tựa như một trang giấy trắng không nhiễm chút bụi vậy.
Tải app truyện-hola về đọc full khích lệ nhóm edit nhé cả nhà!
“Tôi vẫn luôn chú ý tới bộ sựu tập mỗi mùa của công ty các cô, mỗi quý. tôi đều mua rất nhiều, xem những gì tôi mặc lúc này cũng là một trong những mẫu trong phong cách mới nhân.” An Khả nói, cúi đầu nhìn thoáng qua bộ váy bản thân vừa mới mặc sáng nay.
Chiếc váy được chắp nồi phối hai màu cam và trăng trông vừa thời trang lại cá tính.
Lam Hân lúc vừa nhìn tháy đối phương, đã nhận ra ngay trang phục trên người cô ây rôi.
“Cảm ơn.” Cô thành tâm cảm on đối phương, bởi vì có những người ủng hộ như cô ây thì mẫu thiệt kê của công ty mỗi mùa mỗi quý mới có thể bán chạy đến như vậy.
“Không không không, là tôi muôn cảm ơn Lam Hân tiêu thư, cô chịu tha thứ cho tôi, tôi ¡ thấy rất vui vẻ, nếu cộ không muốn tha thứ, tôi có về đến, nhà cũng sẽ đứng ngồi không yên.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Khả dường như đã quét sạch vẻ ủ rũ phủ mây mù trước đó, trở nên vô cùng vui vẻ, cô tươi cười trông thật sáng lạn, tựa như ánh nắng rực rỡ sau khi tuyết rơi, sạch sẽ lại thuần khiết.
Tô Cảnh Minh nhìn qua, không tự chủ được cười cười, trong số những cô gái mà anh đã gặp, có rất ít cô gái được như thế này.
“A Thành, Lam Lam, đi thôi.” Anh cười ra tiêng.
An Khả quay đầu lại nhìn thoáng qua người vừa lên tiếng, “Anh to xác, Si lớn lên cũng rất đẹp trai nha.”
Tô Cảnh Minh “…… ” Đẹp trai, vì sao lại là to xác, vì sao lại không phải là tư thê oai hùng hiên ngang, vì sao lại không phải là ngọc thụ lâm phong?
Anh to xác làm anh nghĩ tới cái gì?
Tên khờ!!
Khụ khụ khụ…… Ị Trông anh nhìn thô lỗ không có đầu óc như vậy sao?