Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1846:




Ánh mắt mọi người đều phẫn nộ mà dừng trên người Lam Hân, trước đó bởi vì Lục Hạo Thành, giữa hai người phụ nữ đã cãi vã không thoải mái, chuyện này mọi người đều thấy rõ như ban ngày.
Kẻ thứ ba thì hùng hỗ doạ người, vợ chính thức mắt đi lý trí làm tôn thương người khác, những người chỉ biết đánh giá qua vẻ bề ngoài sẽ dễ dàng tin được.
“Hu Hu hu……” Tống Ngôn Tư lúc này tỏ ra tủi thân khóc lên.
“Lam Hân, tôi biết tôi có lỗi với cô, tôi vân luôn một lòng yêu A Thành, nhưng mà cô cũng không đến mức phải muôn mạng tôi luôn chứ”
Tống Ngôn Tư nói từng câu ngắt quãng, than thở khóc lóc lên án Lam Hân.
Lam Hân vừa nghe lời này, chỉ lạnh lùng mà cười cười, cô cũng không nói gì, cũng không hề lên tiêng giải thích.
Sau khi Lâm Dã nói chuyện điện thoại xong, nghe được lời như vậy lại nhịn không nồi, đối với loại phụ nữ lươn lẹo như Tổng Ngôn Tư, anh luôn nhìn thấy chướng mắt, “Tống Ngôn Tư, vậy Lam Lam vì sao sau đây ngã cô xuông nước, lại nhảy xuông cứu cô GHI”
Tông Ngôn Tư sửng sốt, đây đám người ra, nhìn thoáng qua Lam Hân đang toàn thân ướt dầm dề, khá kinh ngạc nhìn cô.
– Người cứu cô ta lại là Lam Hân.
Người cô ta đã sắp xếp sẵn đi đâu rồi?
“Có thể sau khi cô ta ra tay đầy tôi xuông nước thì thấy hồi hận đó, rốt cuộc thì loại chuyện này cũng phải bị ngôi tù.”
Tống Ngôn Tư trừng mắt nhìn Lam Hân nói, không nghĩ tới người nhảy xuông đi cứu cô ta lại là Lam Hân Lam Hân kia có lòng tốt như vậy sao?
Cô ta mà chết không phải càng hợp ý cô hay sao?
Cô ta không biết bơi, chuyện này cũng mang tâm thê đánh cuộc một phen mới dám làm như vậy.
“HO hài ” Lam Hân lạnh lùng cười, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, cô đứng đối diện với Tống Ngôn Tư, tà váy ướt sũng nhỏ nước tí tách xuông sản.
Cô chăm chú nhìn thoáng qua Tống Ngôn Tư, “Tống Ngôn Tư, cô đã can đảm để nhảy xung nước, sao không có can đảm đi nhảy lầu luôn đi, cô nhảy xuống nước chẳng qua cũng chỉ khiên tôi vào tù khoảng thời gian, nhưng nếu cô lựa chọn nhảy lầu mà nói, đoán chừng tôi sẽ phải ngôi tù mục xương đây.”
“Cái gì mà tôi nhảy xuống nước, là cô đã đây tôi xuông.”
Tống Ngôn Tư giờ khắc này không hề hàm hồ chút nào, nghiêm túc nghe Lam Hân nói.
Lam Hân chỉ vào người phụ nữ vừa rồi nói cô đã đẩy Tổng Ngôn Tư mà hỏi: “Cô nói tôi và Tống Ngôn Tư cãi nhau qua lại, tôi mới đem Tông Ngôn Tư đầy xuống, vậy cô thủ nói xem, tôi và Tống Ngôn Tư đã nói với nhau những gì?”
Người phụ nữ kia lại thấy quả bóng hướng về phía mình, trừng mắt nhìn liệc về phía Lam Hân một cái, “Làm sao tôi biệt được hai người các người đang tranh cãi vệ chuyện gì?
Dù sao là tôi tận mắt nhìn thấy cô đã đầy Tống Ngôn Tư xuống nước.”
Người phụ nữ kia tỏ ra vô cùng ngạo nghễ, nâng đầu nhìn Lam Hân.
Lạm Hân lại cười cười, “Luật lệ ở đây nếu làm lời khai giả cũng phải chịu hình phạt thích đáng, nơi này hẳn là có camera theo dõi, tôi có đây Tống Ngôn Tư hay ‘không xem lại camera giám sát sẽ rõ.
Nhân viên bảo vệ ở một bên hung tọn trừng mắt với Lam Hân, “Camera theo dõi ở nơi này đã hỏng rôi, còn không kịp tu sửa.
*Ò, hỏng cũng thật đúng lúc đó.
Tôi cũng rơi xuống nước, là tôi bị Tống Ngôn Tư đầy xuống nước đó, sau đó đã năm lấy Tống Ngôn Tư cùng nhau rớt xuông thủy.”
Lam Hân cười nói, rõ ràng toàn thân thì chật vật, lại bị ánh. sáng tự tin che lắp, từng chữ nói ra rõ ràng và lạnh lẽo Tống Ngôn HIÚU gi “Mọi người:. ” Ngay cả Lâm Dã cũng có chút ngơ ngác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.