Sau khi Âu Cảnh Nghiêu bước ra ngoài, Lục Hạo Thành liền đứng thẳng người dậy, anh cười tự nói một mình: “Cũng đúng, người như vậy mới thích hợp làm thư kí.” Lam Hân sau khi nhận được lời nhắc của Âu Cảnh Nghiêu, ổn định lại cảm xúc của mình, sau đó đi đến phòng giám đốc.
Cô đứng ở trước cửa, trong đầu bỗng xẹt qua cái nụ cười tà mị của anh, cô có chút không muốn tiến vào.
Lại còn việc ngày hôm qua, rõ ràng là cô cứu anh, đến cả một câu cảm ơn nói với cô cũng không có, cho dù cô không phải là người thích so đo tính toán, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô giơ tay lên nhưng lại không gõ cửa, mà là đang cắn môi suy nghĩ xem có nên vào hay Chương 20: Đây không phải là chuyện mà tôi cân nhắc không 2 Nếu không vào thì có làm sao không? Nhưng cô là dựa vào tiền lương của Lục Hạo Thành để nuôi cả nhà.
Lam Hân một lần nữa ổn định lại cảm xúc của mình, rồi hít một hơi thật sâu, nếu không bước vào thì lòng cô lại càng thêm lo sợ.
Cô giơ tay lên rồi gõ cửa “Cốc Cốc ” “Vào đi”
một giọng nói phát ra từ bên trong, giọng nói đó lại âm trầm dễ nghe.
Lam Hân đẩy cửa đi vào, ung dung bước vào trong phòng.
Chương 20: Đây không phải là chuyện mà tôi cân nhắc Lục Hạo Thành nhìn thấy Lam Hân tiến vào, đôi mắt lạnh nhạt, khóe môi khẽ nhếch lên, chỉ nhìn vào duy nhất đôi mắt trong trẻo của cô.
Trông cô rất là khẩn trương, nhận thấy được việc này, Lục Hạo Thành khóe miệng cười lên một chút, đến cả ánh mắt, cũng không nhịn được mà cười lên.
“Lục tổng có việc tìm tôi sao?”Lam Hân cười lễ phép hỏi, vào thẳng luôn vấn đề.
Mắt cô tùy ý nhìn lướt qua cả căn phòng rộng rãi này.
Thật đúng là hợp với phong cách của Lục Hạo Thành.
Chương 20: Đây không phải là chuyện mà tôi cân nhắc Lam Hân nhìn thấy mấy cây kẹo que ở trên bàn làm việc.
Lục Hạo thành đã lớn như thế này rồi, mà vẫn còn thích ăn kẹo ngọt đến như này? Nhưng mà điều này cũng không có gì lạ, không phải là cô cũng rất thích ăn kẹo ngọt hay sao? Lục Hạo Thành nhìn vào đôi mắt của cô, giọng nói lạnh lùng: “Lam tổng giám, nhân sự điều động, cô liền đảm nhiệm luôn chức vụ tổng giám thiết kế của công ty, tiền lương tăng lên gấp đôi, cũng được nghỉ bù gấp đôi.” Lam Hân vừa nghe thấy, việc mà cô luôn lo lắng cuối cùng cũng xảy đến rồi.
Tiền lương gấp đôi, nghỉ cũng gấp đôi, thật khiến người khác phải mê.
Chương 20: Đây không phải là chuyện mà tôi cân nhắc Nhưng mà, người nhà của cô đều ở thành phố Phàn.
Nhưng trường học của ba anh em Tiểu Tuấn cô đều tìm xong hết rồi, không được, cô phải ở cạnh con mình.
Lam Hân cười cười, cố gắng lời dài nói ngắn: “Lục tổng, việc này tôi không thể nào đến được, người nhà của tôi đều ở thành phố Phàn.” Lục Hạo Thành không nghĩ là Lam Hân sẽ từ chối, lông mày khẽ cong lên, phần công việc này, đáng lẽ không nên có lí do để từ chối mới đúng.
Người ở thành phố Giang, đều muốn vào tập đoàn Lục Thị đến sứt đầu chảy máu, nhưng lại Lam Hân lại từ chối.
Chương 20: Đây không phải là chuyện mà tôi cân nhắc Nhưng Lam Hân thực sự là một nhân tài, trong mắt của anh mới lần đầu có thể thông qua được bản vẽ thiết kế, thì cũng chỉ có mình Lam Hân.
Anh cười, châm chọc nói: “Vẫn là Lam Hân tổng giám cảm thấy bản thân mình không thể đảm nhiệm được chức vụ tổng giám của công ty.” Lời nói châm chọc, khiến cho đáy lòng Lam Hân hiện lên ý muốn phản kháng lại.
Cô đem theo chức vụ của mình cười, tự tin trả lời Lục Hạo Thành: “Lục tổng nghĩ nhiều rồi, bản vẽ thiết kế, ở chỗ của Lục tổng, một lần đã được thông qua rồi, năng lực của tôi, không còn gì nghi ngờ, hơn nữa đảm nhiệm chức vụ tổng giám này, đối với tôi mà nói, cũng không Chương 20: Đây không phải là chuyện mà tôi cân nhắc có áp lực gì lớn, mà là người thân của tôi đều đang ở thành phố Phàn.” Lam Hân đem bản thân giải thích rõ ràng, miễn đi mọi hiểu làm.
Vì lần thiết kế này, cô đã chịu khổ rất nhiều rồi.
Lục Hạo Thành vừa nghe thấy, bị nói như vậy khiến anh không thốt nên lời, quả nhiên, mỹ nhân, mồm mép lợi hại.
anh phải giữ cô ở lại đây.
“Đây không phải là việc mà tôi phải cân nhắc, từ ngày hôm nay trở đi, Lam tổng giám sẽ là tổng giám của tổng công ty ở bên này, còn phân công ty tôi sẽ phái một người khác đến.” Lời nói của anh dõng dạc mà thô bạo.