Lâm Mộng Nghi chau mày nhìn Lam Hân miệng mồm lanh lợi.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo sáng ngời, có thể nhìn thấu tâm tư con người, khiến mọi sự đen tối không cách nào che đậy được.
Nhìn Lam Hân khác người như vậy, đôi mi dài của có An An khẽ run lên.
Còn Lâm Mộng Nghi đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng rực.
Trong lời nói của Lam Hân không có một lời chửi rủa, nhưng bà lại cảm thấy bị Lam Hân mạnh mẽ tát cho một cái.
Cố An An thấy vẻ mặt mẹ khó coi, cô ta liền khuyên: “Mẹ, mẹ không phải chấp nhặt với loại người này, người sống dưới đáy của xã hội như bọn họ, ngoại trừ được cái mồm mép lanh lợi thì chỉ còn lại thủ đoạn để đạt được những gì mình muốn.”
Lam Hân không đợi Cố phu nhân nói chuyện liền lạnh lùng hỏi: “Cố An An, loại người này là chỉ loại người nào? Là chỉ loại người cậy thế ức hiếp người như các người, hay là chỉ loại phụ nữ như cô đây, vì bản thân không đạt được mà trả thù lên người khác, đây chính là cái gọi là loại người này của cô sao? Còn có, Cố gia các người có tiền, nhưng Lam Hân tôi sẽ không ngưỡng mộ, cũng sẽ không ghen tị, lại càng không dựa dẫm vào Có gia các người để kiếm ăn, vì vậy, các người muốn khoe khoang có thể đến đài truyền hình, khoe khoang với người dân toàn quốc, như vậy mới thực sự được ngưỡng mộ ghen tị.”
Lam Hân nói xong, không hề rời đi, mà cả người lộ ra sự lười biếng.
Cô đứng yên nhìn biểu cảm phong phú của Có An An và Cố Phu nhân.
Đôi mắt trong veo như nước của cô tựa như không thứ gì trên thế gian này có thể váy bẩn, môi anh đào căng mềm như mật.
Khiến con người toát lên vẻ thoát tục, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Bộp bộp…”
Cửa thang máy đột nhiên truyền đến tiếng võ tay.
Lam Hân, Cố phu nhân và Cô An An nhìn về phía âm thanh.
Là Âu Cảnh Nghiêu, dáng người anh ta rắn rỏi, ngọc thụ lâm phong, mặc một bộ quần áo bình thường vừa vặn cơ thể, toàn thân toát lên ánh hào quang lóe mắt, hoàn hảo phác họa đường nét cơ thể của anh ta.
Anh nhìn Lam Hân mỉm cười hòa nhã, lần đầu anh nhìn thấy Lam Hân như vậy, nhưng quả thực được mở rộng tầm mắt.
“Thư ký Âu…”
sắc mặt Cố An An trở nên trăng bệch.
Nhưng Âu Cảnh Minh không thèm nhìn cô ta, cũng không nhìn Cố phu nhân, mà là đi thẳng về phía Lam Hân.
“Thật trùng hợp, Lam Hân, cô cũng đến trung tâm mua sắm sao?”
Giọng nói anh ấy nhẹ nhàng, có một sự dịu dàng hiếm có.
Ánh mắt anh ấy luôn nhìn đôi mắt đẹp sâu sắc phản chiếu hình bóng anh ấy của cô, đôi mắt ấy như khảm hắc diện thạch, sáng ngời rạng rỡ.
Lam Hân cười gật đầu: “Đúng vậy thư ký Âu, cuối tuần rảnh rỗi nên ra ngoài đi dạo, thuận tiện làm quen thành phố Giang hơn.”
“Lam Hân, lúc không đi làm, cô cứ gọi tôi là Cảnh Minh đi.”
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, đôi mắt sáng như sao của cô ấy khẽ mỉm cười khiến anh khó quên.
“Như vậy, không hay đâu!” Lam Hân muốn nói, giữa bọn họ không thân quen.
Hai người nói chuyện đến mức quên luôn cả Cố phu nhân và Cố An An đứng một bên.
Cố An An nhìn Lam Hân dễ dàng giao lưu giữa máy người đàn ông, lúc này càng đố ky sắp phát điên.
Vốn cho rằng, lời của mẹ có thể sỉ nhục cô ta một lần, nhưng cô ta đã phản kích đánh lại bọn họ mạnh mẽ.
Càng khó chịu chính là, bị Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy.
Trong mắt người ngoài, cô ta xinh đẹp dịu dàng, là người phụ nữ thanh khiết như hoa sen trong mắt người khác.
Hành động hôm nay, sự ngụy trang bao năm của cô ta, khiến cô ta có một loại cảm giác việc sắp thành lại hỏng.
Bốn người Lục Hạo Thành là anh em chí cốt, chuyện hôm nay nhất định truyền đến tai Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành.