Lam Hân Anh cho rằng mình có thể thoải mái buông tay, nhưng anh đã sai, nghĩ đến bộ dạng đẫm nước mắt của người mình yêu, anh rất muốn qua tìm cô.
Nhưng anh lại không dám đến gặp cô, vì sợ sẽ khiến cô càng buồn hon.
Hôm nay sáng sớm Cố Ức Lâm có chuyện tới khu này, vừa đúng lúc đi ngang qua cửa nhà Giai Kỳ, anh không nhịn được mà muốn đến gặp cô.
Mà lúc này, trên đường lớn đang là đèn đỏ, Cố An An vừa lúc lái xe đưa Lâm Mộng Nghi đi gặp bạn.
Khi xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, Cố An An liếc nhìn xung quanh, nơi này gần nhà Trầm Giai Kỳ.
hợt thấy một chiếc xe quen thuộc, nhìn biển số xe.
Cố An An cau mày ngạc nhiên nói: “Mẹ, đó là xe của anh hai, anh ấy có phải lại chạy đến tìm Trầm Giai Kỳ hay không?”
Lâm Mộng Nghi đang ở cúi đầu xem điện thoại, vừa nghe đến những lời này, lập tức ngẳng đầu, nhìn qua bên ngoài quả nhiên là xe của đứa con trai.
Khuôn mặt trang điểm tinh sao đột nhiên trầm xuống. Chap 𝘮ới luô𝑛 có 𝘵ại ~ TrU𝘮𝘵 ruуệ𝑛.VN ~
Bà tôi tức giận nói: “An An, dừng xe lại, xem ra anh trai con không thèm để ý lời cảnh cảnh cáo của mẹ.”
Cố An An khóe miệng nhéch lên một nụ cười lạnh, Trầm Giai Kỳ, lần trước tôi đã cảnh cáo cô, đừng có dây dưa với anh trai tôi nữa, cô còn không nghe rõ sao?
Người phụ nữ nghèo kiết xác như Trầm Giai Kỳ, đều là vì tiền mới đeo bám anh hai.
Nhìn thấy đèn xanh sáng, Cố An An chuyển hướng tấp xe vào bên lề và dừng lại.
Lâm Mộng Nghỉ còn thèm nói gì, mang khuôn mặt ưu nhã xuống xe.
Cố An An cũng đi theo.
Cô tôi tỏ vẻ thân thiết khoác tay Lâm Mộng Nghi, Lâm Mộng Nghi nhìn cô tôi, ánh mắt nhu hòa, hiền hậu CƯời.
An An chỉ cần ngoan ngoãn như vậy, bà cũng sẽ không phải lo lắng nhiều.
Hai người vừa mới đi vào ngõ nhỏ, chợt nghe có tiếng nói chuyện, hai mẹ con kia rất nhanh dừng lại nghe ngóng.
“Tôi không có dây dưa với Giai Kỳ, chỉ là rất nhớ cô ấy, muốn tới xem cô ấy thế nào, chỉ cần cô ấy không có việc gì tôi liền an tâm.” Cố Ức Lâm đau xót nói.
“Cố Ức Lâm, anh không đến tìm tôi, tôi mới sóng tốt được, anh đi đi!” Trầm Giai Kỳ cũng nghiêm mặt đuỏi người, giọng nói của cô đông cứng, không có chút độ ấm.
Nói chia tay cũng là anh, nói nhớ cô cũng là anh, nói muốn tới tìm cô cũng là anh, nếu tình cảm có thể tùy tiện như vậy, cô cũng sẽ không đau khổ như bây giờ.
Cố Ức Lâm chưa từ bỏ ý định nói: “Giai Kỳ, anh sẽ mua cho em một căn nhà đứng tên em…..
“Không cần!” Trầm Giai Kỳ không chút do dự ngắt lời.
“Anh đi đi! Tôi và anh không còn liên quan gì nữa, từ nay về sau mời anh tránh xa cuộc sống của tôi, đừng bao giờ … xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Trầm Giai Kỳ nghiêm mặt, mỗi một câu nói ra đều lạnh như băng.
Nhưng mà, lời nào cũng như xát muối vào tim Cố Ức Lâm.
Trong lòng anh quá áy náy, chỉ muốn bù đắp cho Giai Kỳ, thậm chí anh còn nghĩ tói chuyện mang theo cô xa chạy cao bay.
Mặc dù anh hiểu rõ con người Giai Kỳ, cũng biết rõ mẹ mình là người thế nào, nhưng vẫn không nỡ từ bỏ người con gái mình yêu.
Anh sẽ từ từ khuyên mẹ, một ngày nào đó, mẹ nhất định sẽ đồng ý cho anh lấy Giai Kỳ.
Cố Ức Lâm nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mặt, chỉ qua vài ngày không gặp, cô gầy đi rất nhiều, thân hình gầy gò dường như biến mắt khi có gió thổi qua, anh nhìn mà đau lòng.
Anh căn chặt răng, lòng đầy đau đớn, tim đau như bị dao cắt.
“Giai Kỳ, mặc kệ em có tin hay không, anh yêu em là thật.” Nói xong, anh nhìn cô thật sâu, rồi miễn cưỡng rời đi.
Sau đó máy móc xoay người, hướng về ngõ nhỏ.
Lam Hân nhìn theo bóng lưng đau đón và cô đơn kia, trong mắt có một tia phức tạp.
Yêu có thì sao?
Anh tôi đấu không lại sự thật, đấu không lại mẹ mình, cho nên, có yêu sâu đậm đến thế nào, lúc này đây cũng trở nên rẻ mạt.
Lâm Mộng Nghi cùng Cố An An nhìn Cố Ức Lâm cúi đầu đi tới.
Hai người nhìn thoáng qua phía sau, sau lưng là cầu thang lên tầng, cả hai nhanh chóng đứng trên cầu thang.
Chờ Cố Ức Lâm rời đi, hai mẹ con mới bước ra.
Lâm Mộng Nghi ánh mắt âm trầm nhìn bóng lưng con trai, thằng con ngu ngốc này, còn muốn mua nhà cho người phụ nữ đó?
Rồi cả hai trốn đi hưởng thụ thế giới riêng của hai người sao?
Nó cũng lạc quan quá rồi đó, bà tôi không đồng ý hôn sự, dù nó có nhảy lầu tự sát cũng vô dụng.
“Mẹ, xem ra, Anh hai vẫn chưa từ bỏ Trầm Giai Kỳ, mẹ cũng biết, người như Trầm Giai Kỳ vừa nghe thấy mua nhà hai mắt liền tỏa sáng.Anh hai néu cố chấp vài lần, cô tôi nhất định sẽ đồng ý mua nhà.Đến lúc đó bọn họ lén lút sau lưng mẹ, mẹ có thể làm gì cô tôi?” Cố An An còn thêm mắm thêm muối nói, vẻ mặt kỳ quái, tỏ vẻ ghen tị.
Anh hai thật đúng là hào phóng, hiện tại mua được căn nhà phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
Anh mở miệng là nói mua nhà cho người phụ nữ đó?
Hừi!
Cho dù là cô tôi, cũng sẽ không đồng ý.
Lâm Mộng Nghi xoay người nhìn thấy Lam Hân cùng Trầm Giai Kỳ cách đó không xa, Lam Hân giờ phút này đang an ủi Trầm Giai Kỳ.
Bà tôi mấp máy môi tức giận, sắc mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết, đi về phía hai cô gái.
Cố An An cũng cười lạnh đi theo.
Lam Hân, thật sự đi đến đâu cũng gặp cô, đúng âm hồn không tan.
Trầm Giai Kỳ vừa khôi phục lại cảm xúc một chút, đột nhiên lại thấy Lâm Mộng Nghi cùng Cố An An.
Lam Hân nhìn hai người đang đến gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng thân thể Trầm Giai Kỳ đang run lên.
Cô đau lòng nói: “Giai Kỳ, không sợ!”
“Được” Trầm Giai Kỳ cố lấy can đảm, ánh mắt trấn định nhìn Lâm Mộng Nghỉ đang đi tới.
Lâm Mộng Nghỉ bước tới, giơ tay lên, không nói gì mà tát thẳng vào mặt Trầm Giai Kỳ.
Trầm Giai Kỳ mở to mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn bàn tay đang đánh mình Lam Hân vừa thấy, ánh mắt trở nên lạnh lùng, thân hình khẽ nhúc nhích.
Lâm Mộng Nghi tát mạnh vào mặt Lam Hân.
Móng tay trên ngón tay út của bà tôi được khảm bằng pha lê sequins, khi ra tay lại dùng sức quá lón, làn da trắng bên sườn mặt của Lam Hân lập tức hẳn lên vét máu.
ĐA VỆ ciệ: ” Trầm Giai Kỳ nhìn thấy Lam Hân thay cô đã đỡ một cái tát, cả người đều sững sờ, chưa từng có ai bảo vệ cô như thế này.
Có An An vô cùng khoái chí, đồ đàn bà ngu xuẩn, thay người khác chịu đánh, thật sự cho rằng mình cao thượng sao?
Lâm Mộng Nghi nhìn thấy bên má sưng lên, hơi nhíu mày, nhìn Lam Hân, giọng điệu không vui: “Đây là cô tự mình tìm đánh.”
Lam Hân cười lạnh hỏi lại: “Cố phu nhân, có tiền, là có thể chà đạp lên lòng tự trọng của người khác như thế sao? Bà có biết cái tát này bà đánh xuống, nếu người khác để ý, tâm sẽ nguội lạnh bao nhiêu không?”