Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 410: Chính là thăng bé




Một khi thất thế, sẽ sớm bị người ta lãng quên.
Lâm Mộng Nghi tưởng tượng, đáy lòng không khỏi hoảng sợ.
Lần này, đúng là bà ta đã đặt cược quá lớn rồi.
Khẽ nhắm mắt lại, hy vọng lần này có thể vượt qua khó khăn một cách thuận lời, nếu nhà họ Cố mắt đi tất cả, bà ta không thể tưởng tượng nỗi.
Bà ta liếc qua điện thoại gọi cho Cố An An..
Cố An An đang ngồi trước máy tính, dùng ngón tay gõ nhanh vào bàn phím. Mấy ngày nay tiến độ công việc của cô ta rất chậm.
Trong cuộc họp sáng, tất cả mọi người đều phàn nàn về cô ta, phải nghiêm túc xem xét lại, ít nhất, cô ta không thể bị đuổi khỏi tập đoàn Lục Thị trong kỳ thực tập.
Lục Hạo Thành xúc phạm mình, ít nhất cô ta cũng muốn ở trước mặt Lục Hạo Thành. không thể hiện mình yếu kém.
Đột nhiên, điện thoại vang lên, vừa thấy là mẹ gọi tới, cô ta cau mày, rất nhanh tiếp điện thoại.
“Mẹ, có việc gì không? Hiện tại con rất nhiều việc!”
Giọng điệu Cố An An có vẻ mắt kiên nhân.
Lâm Mộng Nghỉ nhíu mày, không vừa lòng nói: “Vừa rồi, Lý Nghệ Na gọi tới, cô ấy nói, thiết kế của con chưa đạt nên lựa chọn của Lam Hân. Con đã gửi thiết kế qua bao giò vậy, sao không đưa ta xem một chút?”
Cố An An vừa nghe lời này, sắc mặt càng không kiên nhẫn: “Mẹ, không được chọn thì thôi, mấy ngày nay tâm trạng mẹ không tốt, con cũng không đưa mẹ xem mà trực tiếp đưa cô ấy luôn.”
Cô ta cũng không có nhiều linh cảm, biết rằng cơ hội này là rất hiếm những cũng đã có hét sức.Đây là lần cô ta bỏ nhiều tâm huyết nhất, đáy lòng không khỏi mắt mát.
Cô ta có gì không bằng Lam Hân chứ?
Lâm Mộng Nghỉ tức giận nói: “An An, lần trước mẹ đã nói sẽ xem qua thiết kế con gửi cho Lý Nghệ Na, rốt cuộc con có nghe lọt tai không?”
Cố An An nhìn thoáng qua di động, nén lửa giận nói: “Mẹ, con biết mẹ trong lúc này tâm trạng không tốt nên không quấy rầy trợ”
“Cố An An!” Lâm Mộng Nghỉ giận kêu một tiếng, “Mẹ bận rộn thì sẽ mặc kệ chuyện của con sao?”
Cố An An vừa nghe, bực bội nói: “Mẹ, hiện tại cũng không được chọn, nói nhiều nữa cũng vô dụng, con còn phải làm việc, con cúp máy trước.”
Cố An An nói xong liền cúp điện thoại.
Vẻ mặt phẫn nộ, lại có chút biểu cảm đông cứng mà máy móc, chết lặng, ánh mắt gian trá và lạnh lùng, ẳn một tia không cam lòng cùng tức giận.
Lam Hân, sự xuất hiện của người phụ nữ này khiến cô ta có cảm giác như gặp phải kẻ thù không đội trời chung, dù có làm gì đi nữa thì cũng sẽ không suôn sẻ.
“Cố An An, cô nhanh lên, nhất định phải theo kịp tiến độ công việc hôm nay, nếu không, tôi không thể theo kịp bên đội quản lý Lam.”
Dương Tĩnh ở cách đó không xa hô to, giọng vang vọng khắp văn phòng.
Cố An An giật mình đáp: “Dương quản lý yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ hoàn thành.”
Cố An An nói xong, tiếp tục công việc.
Chết tiệt, nhân viên tập đoàn Lục Thị, nhìn qua cũng giống nhân viên của các công ty khác nhưng thật ra rất khác.
Chuyện của Lục Hạo Thành và Lam Hân ở tại văn phòng, không ai dám nói lung tung một câu.
Đáng ghét nhất là ai cũng tươi cười chào hỏi Lam Hân, mọi kế hoạch của cô ta đều chết từ trong trứng nước.
Tối hôm qua cô ta cùng Lục Hạo Khải đi khách sạn Giang Thị ăn cơm, lại thấy được Lam Hân cùng Lục Hạo Thành cũng đến đó ăn.
Lục Hạo Khải nhanh trí, chụp được cảnh đó, cũng không nghĩ sẽ không tạo được nhiều ảnh hưởng cho Lam Hân cùng Lục Hạo Thành.
Cố An An hơi thở dài, cô ta chuẩn bị một tá câu nói để nhục nhã Lam Hân, không nghĩ tới tất cả lại không như mong muốn.
Có An An thở ra một hơi, vùi đầu tiếp tục công việc.Lo đối phó với Lam Hân cũng phải giữ được công việc của mình.
Trong phòng làm việc của Lục Hạo Thành, ánh nắng chiếu rọi.
Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu đều có mặt.
Âu Cảnh Nghiêu lướt nhanh trên bàn phím, Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành đứng một bên xem.
Nhìn thấy những bình luận mang tính xúc phạm đó, mặt Lục Hạo Thành âm trầm đáng sợ, những bình luận đó đều ở top commert.
Âu Cảnh Nghiêu trong lòng nghĩ, lần này, anh muốn xem người đã xóa bình luận lần trước có xuất hiện hay không.
Lục Hạo Thành hỏi: “Tra ra là truyền thông nhà nào đưa tin không?”
Anh rất vui khi người ta nghĩ Lam Lam và mình là một đôi, nhưng chuyện này tuyệt đối không phải điều anh muốn.
Âu Cảnh Nghiêu không nói gì.
Mộc Tử Hoành ở một bên cà lơ phất phơ’ trêu chọc nói: “Lục Hạo Thành, không nghĩ tới người hâm mộ cậu lại lớn như vậy.Còn nổi hơn cả một ngôi sao nỗi tiếng.”
Lục Hạo Thành ném cho người nhiều chuyện nào đó một ánh mắt lạnh lùng.
Mộc Tử Hoành không sợ hãi tiếp tục thách thức sự kiên nhẫn của Lục Hạo Thành.
“Nhưng mà, hai người đã đến bước tay trong tay, kế tiếp chính là nước chảy thành sông.Giám đốc Lục của chúng ta đã sắp hết khổ rồi.”
“Câm miệng!” Lục Hạo Thành tức giận nói.
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Có người đang xóa bình luận.” Trong giọng nói của anh không hề che giấu sự phấn khích, ngón tay lại gõ như bay.
Một lúc sau, tin tức của Lục Hạo Thành và Lam Hân hoàn toàn bị một số tin tức kỳ lạ áp đảo.
Tin tức về sự trật bánh của các nhân vật nổi tiếng, từ mỹ nhân đến hủy dung, liên tục được đưa ra.
Âu Cảnh Nghiêu bắt lấy cơ hội này, ngón tay đánh máy như bay.
Quá một hồi, một người hiếm khi cười, khóe miệng lại nở nụ cười nhẹ, đẹp đẽ và chói mắt.
Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành liếc nhìn nhau, hai người rất ít khi gặp Âu Cảnh Nghiêu tươi cười như vậy, cũng hơi sững người một lúc.
Mộc Tử Hoành trêu chọc nói: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu nở nụ cười, cả thế giới đều sáng rực lên.”
Âu Cảnh Nghiêu nhướng mắt, lạnh lùng liếc anh một cái, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Hạo Thành, nói: “Địa chỉ ở đường Vĩnh Thanh.”
Lục Hạo Thành nghe xong, vẻ mặt chấn động.
“Chẳng lẽ thật sự là Tiểu Tuần?” Lục Hạo Thành kích động nói.
“Chính là nó” Âu Cảnh Nghiêu giọng điệu chắc chắn, trong mắt lóe lên vẻ kính nề.
Anh không ngờ lại gặp một đối thủ còn là một đứa trẻ.
Tốc độ này, có thể nói là ngang sức với anh.
TÀ.. reo ” Mộc Tử Hoành kinh ngạc, “Âu Cảnh Nghiêu, chuyện này không thể nói giốn.”
Mộc Tử Hoành thổn thức, đứa nhỏ quyết đoán như vậy, quả thực có thể nói là thần đồng.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn qua, “Đã là lần thứ hai, không thể có sai sót.”
Lục Hạo Thành lại nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi, sau này tôi sẽ cho Tiểu Tuần du học, tiếp tục đào tạo chuyên sâu.”
Mộc Tử Hoành lại cười vỗ vai anh: “Lục Hạo Thành, có phúc quá, là một người khiến người người hâm mộ, nhưng cậu cũng phải cố gắng kiếm tiền, ba đứa nhỏ, chính là khoản chỉ tiêu không nhỏ đâu.”
Âu Cảnh Nghiêu cũng nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành.Anh chậm rãi đóng máy tính nói: “Năng lực là do chính mình, mà không phải cha mẹ cho, ba đứa nhỏ, so với tưởng tưởng của chúng ta còn vĩ đại hơn”
Lục Hạo Thành vừa nghe, nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu, nghĩ đến ba anh em Tiểu Tuần lại cười đến mặt mày hớn hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.