*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này, điện thoại của Lam Hân đỗ chuông.
Lam Hân liếc nhìn điện thoại, là Cần Hy gọi đến, cô bắt máy.
“A lô, Cần Hy à!”
Nhạc Cần Hy lo lắng hỏi: “Lam Lam, tôi đọc tin sáng nay rồi, cậu vẫn ôn chứ?”
Lam Hân cười nói: “Cần Hy, cậu không phải lo cho tôi đâu, tôi vẫn ổn, chỉ là có người rắp tâm hủy hoại danh tiếng của tôi nên mới đăng những tin tức kiểu như này để bôi nhọ tôi ấy mà!
“Cây ngay không sợ chết đứng, họ muốn nói gì thì nói!”
Lam Hân vừa nói vừa liếc nhìn Cố An An.
Chuyện lần trước cũng là do Cố An An bày ra.
Cô ta chắc chắn cũng có dính líu đến chuyện lần này!
Nhạc Cần Hy nói: “Lam Lam, cậu yên tâm, bên tôi đã cho người điều tra rồi, chắc chắn sẽ sớm tìm ra ai là người đứng sau tất cả chuyện này thôi!”
*Ừm!” Lam Hân khẽ gật đầu.
“Cần Hy, vậy tôi cúp máy trước nhé, hôm nay tôi còn nhiều việc phải giải quyết!”
“Ừm, cố lên Lam Lam!” Nhạc Cần Hy ở đầu dây bên kia cổ vũ, khích lệ.
“Haha …” Lam Hân mỉm cười, cúp máy!
Mọi người thấy nụ cười rạng rỡ của cô, trong lòng không khỏi tỏ vẻ ganh ty.
Cố An An vẫn đứng chắn đường cô, cô liền quay sang liếc nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén.
Cơn gió nhẹ thoáng qua khiến tóc mái cô bay bay, đôi mắt đen láy của cô hiện rõ vẻ lạnh lùng đến ớn người.
Cố An An nhìn cô, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng!
Lam Hân nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Cố An An, lần trước tôi cũng cảnh cáo cô rồi, đừng có mà động vào tôi, tránh ra!”
Cố An An nhìn cô, mỉa mai nói: “Lam Hân, bản thân cô làm những việc đáng xấu hỗ như vậy mà vẫn không sợ người ta dị nghị, bàn ra tán vào hay sao?”
Lam Hân mỉm cười, chỉ có mỗi việc đi ăn cùng một người đàn ông mà đã thành chuyện đáng xấu hỗ rồi.
Vậy thì người đang âm thầm ám hại cô lẽ ra phải chịu tội phanh thây xé xác mới đúng?
Cô liếc mắt nhìn Cố An An nói: “Cố An An, nêu nhắc đến việc mắt mặt thì phải nhắc đến những việc mà cô âm thầm bày ra hãm hại tôi mới đúng!”
“Lam Hân, cô đừng có mà ngậm máu phun người!” Cố An An: trừng mắt nhìn Lam Hân, trong lòng bắt đầu bồn chồn lo lắng, cô ta không biết trong số những việc đã âm thầm sắp đặt để hại Lam Hân thì đã bị Lam Hân phát hiện ra những chuyện gì.
“Tôi có ngậm máu phun người hay không thì cô tự biết rõ, tránh ra cho tôi đi! Thời gian của tôi là vàng là bạc đấy!” Lam Hân nhìn chằm chằm cô ta với ánh mắt lạnh lùng.
Cố An An vẫn có chấp đứng chặn đường Lam Hân, không chịu tránh đường.
Ngay lập tức, hai người bắt đầu xô xát nhau.
Những người quanh đó thấy vậy cũng bắt đầu cảm thấy vô cùng hồi hộp!
Cố An An tức giận nói: “Lam Hân, dạo gần đây mọi hành vi vô liêm sỉ của cô đều đã phát tán trên mạng, rõ rành rành như thế mà cô không dám nhận à? Ai mà biết được quan hệ giữa cô và Nhạc Cần Hy là quan hệ gì chứ?”
“Vì tiền thì phụ nữ có thể bất chấp làm mọi việc mài!”
Nhân cơ hội này để bù đắp lại những chuyện không vui mà cô ta phải chịu đựng trước đây!
Lam Hân sắc mặt tái nhọt, chuyện này đúng là do chính tay cô làm.
Chính cô đã đẩy mẹ nuôi cô vào tù.
“Khương Lam Hân? Trưởng phòng Lam, cô là Khương Lam Hân thật sao?” Dương Tịnh vừa đến liền ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lam Hân.
Lam Hân nhìn cô gật gật đầu.
Cô không hề phủ nhận điều này, dù cô có làm mọi cách cũng không thẻ xóa đi thân phận Khương Lam Hân của cô.
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu xì xào!
Lam Hân cảm thấy cả người nóng bừng lên, chuyện này trước giờ vẫn luôn là khúc mắc trong lòng cô.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, nghĩ đến chuyện này cô lại cảm thấy tội lỗi!
Nhưng những gì mà Đào Mộng Di đã làm với cô thì thật quá đáng!
Dương Tịnh đột nhiên cười nói: “Trưởng phòng Lam, vậy thì tốt quá, giò thì mọi nỗi khổ mà cô từng phải chịu đựng khi ở nhà họ Khương sẽ tan biến, cô có thể sống yên ổn rồi.”
“Nhà họ Khương đối xử với cô tồi tệ như vậy mà cô chỉ đầy một mình Đào Mộng Di vào tù, đây đã là một sự bao dung lớn lao đối với họ rồi.”
“Nếu là tôi thì tôi chắc chắn sẽ bắt cả gia đình họ phải ngồi tù”.
Lam Hân: “…..
Cô tò mò nhìn Dương Tịnh, làm sao cô ta có thể biết chuyện của cô lúc ở nhà họ Khương được chứ?
Và ai là người nói cho cô ta biết chứ?
Dương Tịnh cười nói: “Trưởng phòng Lam, cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra.”
“Cô không phải bận tâm những lời người khác nói, không cần bận tâm những người đã không tập trung làm tốt công việc của mình mà chỉ thích đi bày trò hãm hại người khác.”
“Tôi cũng phải nhắc nhở cô là, phải đề phòng với một vài người, nếu không cô sẽ bị họ hãm hại thảm hại, đi vệ sinh cũng phải dòm trước ngó sau, đừng lúc nào cũng ngây ngô, trong sáng như vậy!”
Dương Tịnh đã từng nhìn thấy Cố An An theo dõi Lam Hân không biết định bày trò gì?
Tóm lại là cô ta biết Cố An An không phải là người tốt!
May là giám đốc Lục không lấy Cố An An làm vợ.
Lục Hạo Thành đúng là bị Cố An An che mắt, cô ta đáng ra phải là người nghỉ việc đầu tiên!
Cố An An nghe vậy sắc mặt ngay lập tức tái mét lại, có máy lần định lấy mẫu tóc của Cố An An nên cô ta đã cố tình đi theo Lam Hân.
Có lần vừa quay người lại thì va phải Dương Tịnh, làm cô ta sợ xanh mặt.
Lam Hân nghe đến đây cũng liếc nhìn Cố An An, chỉ sợ là cô ta đi theo cô là nhằm mục đích lấy mẫu tóc đi xét nghiệm ADN.
Đó cũng là khoảng thời gian Phi Phi nhìn thấy bản giám định.
Cố An An nhìn chằm chằm Dương Tịnh, lạnh lùng nói: “Giám đốc Dương, cô nói vậy là ý gì, cô nói ai ném đá giấu tay chứ?
Dương Tịnh lạnh lùng liếc cô một cái rồi cười: “Cố An An, nếu như cô đã nói vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn, tôi trước giờ tính tình chính trực, cũng có quan hệ khá tốt với trưởng phòng Lam.”
“Lý do mà tôi muốn kết thân với trưởng phòng Lam là vì cô ấy là người tốt, đáng để kết bạn.”
“Cô có dám khẳng định là cô chưa từng lén lút bám theo trưởng phòng Lam không? Cô không những lén lút theo dõi cô ấy 1-lần mà còn có lần thứ ba, tôi từng tận mắt nhìn tháy.”
“Vì vậy, những tin tức trên mạng ấy chắc chắn là có người cố tình bịa chuyện hủy hoại danh tiếng trưởng phòng Laml”
“Cũng bởi lẽ, trưởng phòng Lam của chúng ta quá xuất sắc mài!”
Nói xong, Dương Tịnh nhướn mắt nhìn Cố An An, vẻ mặt châm chọc, mỉa mai.