Lam Hân nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài!
Lục Hạo Thành đã giải quyết xong vấn đề vải vóc nên cô không cần lo lắng nữa.
Lục Hạo Thành cảm thấy bất ngờ trước sự thay đổi cảm xúc của cô, anh chau mày, tự hỏi có chuyện gì vậy?
Lam Lam đã hứa với anh rồi nhưng sao nghe giọng điệu của cô ấy có vẻ như không bằng lòng?
Lục Hạo Thành nhắm mắt lại một cách mệt mỏi.
Anh từ từ nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhọt, giữa hai lông mày hiện lên một vẻ sắc sảo, khiến anh trông càng lạnh lùng hơn.
Không có Tần Ninh Trăn thì vẫn còn Lục Hạo Khải khiến anh phải lo lắng.
Đã tìm thấy mẹ nên anh cũng không còn gì đáng để lo lắng nữa.
Tập đoàn Lục Trăn, trước đây là Tập đoàn Lục Thị do một tay bố mẹ anh sáng lập.
Cuối cùng lại bị người khác chiếm mát.
Tất cả những gì mẹ anh phải cực khổ mới có được, lại bị người đàn bà tên Tần Ninh Trăn hưởng thụ!
Mọi chuyện trong quá khứ luôn là nỗi đau không thể xóa nhòa trong lòng anhl!
Anh thậm chí còn nhớ rõ rằng vì người đàn bà đó mà bố đã đánh anh vài lần.
Anh không có ý định nhớ lại mình đã bị mắng nhiều như thế nào, nhưng những nỗi đau hằn lên trong lòng khiến anh khó mà quên đượ!
c Anh từ từ mở mắt nhìn ra cửa số một cách xa xăm!
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, trong vắt và cao vời vợi.
Gió từ cửa sổ lùa vào mặt, thoải mái nhẹ nhàng, khiến toàn thân vô cùng thoải mái!
Lục Hạo Thành ngồi thẳng người lên, cầm cốc cà phê trên bàn nhấp một ngụm, thú thật anh cũng không thích cà phê cho lắm!
Anh thường xuyên bị mất ngủ, ngay cả trà anh cũng không dám uống quá nhiều!
Trước đây không tìm được Lam Lam, cũng không tìm được mẹ, có nhiều chuyện khiến anh lo lắng đau khổ, ngày đêm suy nghĩ!
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khá!
c Anh đứng dậy, đi đến bàn và tiếp tục làm việ!
c Khi Lam Hân trở lại văn phòng, Ninh Phi Phi đã lấy một chiếc xe đẩy và kéo vào một chiếc xe đầy các loại vải màu sắc khác nhau.
Thấy vậy, Lam Hân khẽ nở nụ cười nói: “Phi Phi, cô đã đem hết các loại vải đến đây sao?”
Ninh Phi Phi vội gật đầu, mở to mắt nhìn Lam Hân một cách lo lắng, nói: “Trưởng phòng Lam, chúng ta không có nhiều thời gian nên tôi đã đem hết các loại lên đây!”
Xem ra cô gái này cũng là người rất có trách nhiệm.
Lam Hân rất hài lòng về cô trợ lý này của mình.
Cô cười nói: “Phi Phi, cô cứ để xe sau bàn làm việc đi. Chuyện vải vóc đã có giám đốc Lục giải quyết rồi, hai ngày nữa cô hãy mang đống vải này đi.”
Những chuyện xảy ra ở đây, Cố An An đều kể rõ ràng không thiếu một chữ cho Lục Hạo Khải.
Cô ta biết rằng Lục Hạo Khải đã ôm hận trong lòng từ chuyện lần trướ!
c Ninh Phi Phi trợn to hai mắt ngạc nhiên: “Trưởng phòng Lam, đúng là giám đốc Lục ra tay có khác!”
“Chuẩn rồi!” Lam Hân cười và tiếp tục làm việc.
Ninh Phi Phi thấy vậy cũng đi làm việc của mình.
Lam Hân xem đồng hò thì thấy giờ đã là 5 giờ.
Cô liếc nhìn điện thoại với vẻ bối rồi.
Nghĩ một hồi, cô quyết định thu dọn đồ đạc của mình, tạm biệt Ninh Phi Phi rồi ra về.
Hôm nay, cô tan làm sớm hai phút, chỉ vì không muốn gặp phải Lục Hạo Thành.
Cô ra khỏi tòa nhà công ty và bắt một chiếc taxi.
Sau khi cô báo địa chỉ, tài xế lái xe đến địa điểm được yêu cầu.
Lam Hân ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng vô củng phức tạp!
Đang là giờ cao điểm nên có hơi tắc đường!
Bốn mươi phút sau, Lam Hân mới tới được địa điểm mong muốn.
Đó là một quán cà phê thanh tịnh!
Cô hít một hơi thật sâu và bước vào!
Ngay khi cô bước vào cửa hàng, một người đàn ông trung niên đã mạnh dạn tiến đến gần cô.
Đó là là Lương Vĩ, thư ký của Lục Dật Kha.
Lương Vĩ cười khách sáo: “ Xin hỏi cô có phải là Lam Hân không?”
Lam Hân khẽ gật đầu: “Phải!”
“Chào cô Lam Hân, tôi là Lương Vĩ, thư ký của chủ tịch.”
Lam Hân lễ phép nói: “Chào thư kí Lương!”
Cuộc điện thoại cô nhận được vào buổi trưa chính là của thư ký Lương.
Cha của Lục Hạo Thành đột nhiên muốn gặp cô, có lẽ là vì tin đồn lan truyền trên mạng trong thời gian này!
Thư ký Lương cũng lễ phép mỉm cười: “Cô Lam Hân, mời vào trong! Chủ tịch đã đợi cô một lúc rồi!” Từng cử chỉ động tác của Lương Vĩ đều rất nho nhã lịch sự, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái!
Lam Hân vẻ mặt áy náy nói: “Thực xin lỗi, vì là giờ cao điểm nên hơi tắc đường!”
Lương Vĩ vừa cười vừa gật đầu, nói: “Cô Lam, chúng tôi hiểu mà.”
Nói xong, anh ta đưa Lam Hân vào phòng riêng.
Vừa bước vào phòng riêng, Lam Hân đã nhìn thấy Lục Dật Kha đang ngồi ở đó, ông mặc một bộ âu phục lịch lãm, trang nghiêm hệt như núi Thái Sơn vậy.
Ông hơi cúi đầu xuống, nhưng sắc mặt rất u ám, khó chịu, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ tức giận khiến người ta phải kinh hãi!
Lam Hân khẽ mím môi đứng trước mặt ông!
Lương Vĩ nói: “Thưa chủ tịch, cô Lam đến rồi.”
“Ừm, cậu ra ngoài đi!” Giọng nói đầy uy nghiêm khiến cho mọi người khó có thể nói chen vào.
Lương Vĩ khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài.
Lúc này Lam Hân mới lễ phép lên tiếng: “Cháu xin lỗi, vì tắc đường nên đến muộn, xin lỗi vì đã để bác phải đợi lâu ạ!”
Lục Dật Kha nhìn Lam Hân bằng ánh mắt sắc bén.
Ông liếc nhìn chiếc ghế trước mặt cô nói: “Ngồi đi trưởng phòng Lam!” Giọng điệu của ông ta vô cùng lạnh lùng, không có chút ôn hòa gì cả.
Nghe thấy giọng nói này, Lam Hân bắt đầu cảm thấy bát an.
Trước mắt là Lục Dật Kha, chính vì thế nên cô mới cảm thấy bất an, lo lắng!
Lam Hân từ từ ngồi xuống, cúi đầu không nói gì, chờ đối phương mở lời.
Lục Dật Kha lạnh lùng nhìn cô, nhìn bề ngoài cô như một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng ông không thể chấp nhận được việc cô có ba đứa con.
Nhà họ Lục không có thói quen giúp đỡ người khác nuôi dạy con cái.
Ông nghiêm giọng nói: “Cô Lam, vậy tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề chính!”
Lam Hân ngắng đầu nhìn ông, giọng điệu lãnh đạm: ” Có chuyện gì chủ tịch cứ nói thẳng!”
Lục Dật Kha khẽ gật đầu: “Tôi nghe An An nói gần đây Hạo Thành có qua lại với cô Lam, đúng không?”
“Cô Lam, xin cô hãy nghe tôi nói hết!” Lục Dật Kha có vẻ khá sốt ruột và tức giận.
Lam Hân hơi chau mày, nhưng không nói gì, nhưng đôi mắt trong veo của cô vẫn nhìn thẳng vào ông ta.
Lục Dật Kha nói tiếp: “Tôi không phản đối việc con trai tôi yêu đương, nhưng tôi phản đối việc nó yêu một người phụ nữ có con ngoài dã thú!”
“Tôi biết cô gần gũi Hạo Thành là vì tiền, và tôi muốn cô rời xa nó, cô có làm được không?”
Nghe xong, cô cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô nhìn thẳng Lục Dật Kha, giọng điệu bình tĩnh: “Chủ tịch, tôi và Giám đốc Lục không phải thứ quan hệ đó?”
Cô nói một cách vô cùng chắc chắn.
“Haha…” Lục Dật Kha cười khẩy, nói: “Cô Lam, gần đây trên mạng đã đồn ầm lên rồi, tôi nghĩ mọi người đều biết rõ chuyện này, những chuyện như vậy tôi cũng không muốn nói nhiều.”
“Tôi là người hiểu rõ nhát tính khí của Hạo Thành. Nó chưa bao giờ đối xử với người phụ nữ nào như cách nó đối xử với cô!”
“Tôi không biết Hạo Thành đã nói với cô chưa, nhưng nó luôn chờ đợi một cô gái tên là Lam Lam. “