Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 438: Càng khiến cô ta không thể không tin




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả tuần nay, cô luôn ở nhà với mẹ.
Lam Tử Kỳ và Lam Tử Tuấn vẫn đến hiệu sách đều như cơm bữa, hệt như bị nghiện vậy, ngày nào không được đi liền thấy khó chịu.
Nhưng đến khi vào học, hai anh em Lam Tử Tuấn và Lam Tử Kỳ sẽ không còn thời gian đến hiệu sách nữa.
Vậy nên tranh thủ bây giờ còn rảnh rỗi, hai anh em cậu phải đi đến đó đọc sách cho đã.
Hai anh em cậu luôn lạc quan, yêu đời, không bao giờ chịu thất bại.
Sau khi nghỉ ngơi một tuần, Lam Hân đến bệnh viện khám lại, chân của cô đã bình phục hẳn, cuối cùng cô cũng đã có thể đi lại bình thường.
Thứ sáu, cô lại cùng Thắm Giai Kỳ đến bệnh viện siêu âm.
Đứa bé trong bụng Thẩm Giai Kỳ vẫn rất khỏe mạnh.
Lam Hân thấy vậy cũng yên tâm hon, thời gian này, công việc kinh doanh trong cửa hàng của Thẩm Giai Kỳ cũng khá thuận lợi, hai người mà cô mời đến cũng kiếm được kha khá ngay từ tháng đầu.
Thẩm Giai Kỳ rất hạnh phúc, cuộc sống của cô cũng vui lên trông thấy.
Lam Hân thấy vậy cũng vui mừng khôn xiết.
Ở nhà nghỉ dưỡng một tuần, cô được mẹ chăm sóc nên trông phúng phính hơn nhiều.
Sáng thứ hai đầu tuần, cô đến văn phòng công ty từ rất sớm.
Đã một tuần không đi làm, có cả đống việc đang đợi giải quyết, vậy nên cô phải đi làm sớm hơn bình thường. Cũng nhờ có Ninh Phi Phi báo cáo tiến độ công việc qua We Chat cho cô hàng ngày, nên cô cũng nắm bắt rõ được tình hình công việc.
Lam Hân ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, dạo gần đây Nghiên Nghiên hình như cũng đang rất vui và hạnh phúc.
Nhiên Nhiên kể với cô rằng Mộc Tử Hoành đã đến Phàn Thị, luôn ở bên Nghiên Nghiên.
Liệu Mộc Tử Hoành có nghiêm túc không đây?
Nghiên Nghiên đã từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm, Mộc Tử Hoành càng không được phép sát muối vào nỗi đau đó của Nghiên Nghiên.
Dạo gần đây, Cẩn Hi cũng đang đi công tác, đã bảy ngày rồi, Lam Hân chưa gặp được anh.
Lam Hân quay lại nhìn máy tính và tiếp tục làm việc.
Cửa văn phòng mở ra, Lam Hân nghĩ đó là Ninh Phi Phi, nhưng không ngờ người bước vào lại là Cố An An.
Lam Hân chợt sững người, cô ta đến đây làm gì chứ?
“Cô Có, cô đến đây có chuyện gì sao?” Lam Hân lạnh lùng, thờ ơ hỏi.
Cố An An đặt một đồng tài liệu lên bàn rồi nói: “Trưởng phòng Lam, tôi thấy cô đến làm sớm, mà trợ lý của cô vẫn chưa đến nên đích thân tôi mang tài liệu đến cho cô.”
Hôm đó bố Cố An An không tìm được Lam Hân, trở về nhà, ông buồn, ủ rũ suốt mấy ngày, còn cãi nhau với mẹ cô ta một trận.
Bồ cô ta dám chắc Lam Hân chính là Cố Ức Lam, cộng với những hành động kì lạ của Lục Hạo Thành càng khiến cô ta không thể không tin.

Thương hiệu của tập đoàn Lục Thị đã nỗi tiếng trong nước, và nếu có thể kết hợp giữa trong và ngoài nước, nó có thể cung cấp cho người tiêu dùng nhiều sự lựa chọn hơn.
Nhưng việc phân tích khảo sát thị trường đích là rất quan trọng.
Các kênh bán hàng chính, các nhóm người tiêu dùng đều vô cùng quan trọng, thị trường quần áo nữ là thị trường phân khúc cạnh tranh ác liệt nhất.
Cố An An thấy Lam Hân vẫn không hài lòng, cũng rất tức giận: “Lam Hân, có phải cô đang muốn bắt bẻ tôi phải không? Tôi đã làm ba lần rồi, bản này tôi đã phải mất cả đêm để làm, vậy mà cô vẫn không hài lòng. Cô cố tình muốn làm khó tôi phải không?”
Cố An An đã có gắng hét sức, nhưng Lam Hân lại yêu cầu rất cao và tỉ mỉ, báo cáo chỉ cần đại khái, đạt tiêu chuẩn là được, cô yêu cầu cao như vậy làm gì chứ?
Lam Hân nhất định là muốn lấy việc công đề trả thù riêng.
Cố An An đã đích thân mang tài liệu đến, đương nhiên không chỉ đơn giản là mang tài liệu đến cho Lam Hân xem mà còn là nhằm muốn lấy tóc của Lam Hân, tiếp tục mang đi làm giám định ADN.
Lam Hân nhìn chằm chằm Cố An An, cười khẩy nói: “Cố An An, tôi không xấu xa như cô, tôi là người luôn nghiêm túc với công việc, tôi đã xem qua nhiều bản điều tra thị trường rồi, nhưng những gì cô viết thật sự rất sơ sài vớ vẫn.”
Cố An An phản bác lại: “Lam Hân, đây cũng là lần tôi tận tâm viết báo cáo nhất rồi đấy.”
Lam Hân nói:”Ý của cô là cô không thể viết được một bản báo cáo tốt hơn bản này sao?”
“Tôi…” Cố An An liền lúng túng, cô ta đã tham khảo rất nhiều tài liệu nhưng không thể sao chép lại toàn bộ được, nói chung là cô ta vẫn còn thiếu kinh nghiệm.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên cô ta đi làm.
Cô ta là con gái nhà họ Có, mặc dù là con nuôi nhưng được nhà họ Cố đối xử rất tốt.
Khi còn học đại học, trong khi những người khác phải vừa học vừa làm, thì cô ta ăn sung mặc sướng, chưa từng thiếu tiền tiêu, cũng chưa từng phải đi làm thuê lần nào.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ta đến tập đoàn Lục Thị làm việc.
Lam Hân nói: “Đem về làm lại từ đầu. Sau khi làm xong, giao cho giám đốc Dương, sau khi được cô ấy phê duyệt thì hãy mang đến cho tôi.”
Cố An An tức giận hỏi: “Tôi vẫn phải viết lại lần nữa sao? Đây là lần thứ ba rồi, cô còn điểm nào không hài lòng chứ?”
Lam Hân đứng dậy, ra khỏi bàn làm việc và đi vào nhà vệ sinh.
Vừa đi, cô vừa nói: “Cô mang báo cáo về đi, đem cho giám đốc Dương xem, cô ấy sẽ chỉ cho cô biết vấn đề nằm ở đâu?”
Cố An An biết là thời cơ đã đến, khi Lam Hân đi ngang qua, cô ta bất ngờ bước lên, cố ý trẹo chân, ngã nhoài về phía Lam Hân.
Lam Hân vẫn đang đi bình thường, không ngờ rằng chuyện này bất ngờ xảy đến?
Nhìn thấy Cố An An ngã về phía mình, cô không chút chần chừ, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Nhưng Cố An An vẫn đè nặng trên người cô, Cố An An cao hơn cô, lại đi giày cao gót khiến cô ta càng có ưu thế hơn.
Lam Hân không chịu nỗi sức nặng của người cô ta, nên đã ngã xuống đất.
Mục tiêu của Cố An An chính là mái tóc của cô.
“Á…” Cố An An hét lên, giơ tay kéo tóc của Lam Hân, lúc Lam Hân ngã xuống đất, cô ta cũng đang nắm vài sợi tóc của Lam Hân.
Cố An An vui mừng khôn xiết, nhưng lại nhìn sang Lam Hân, tỏ vẻ đầy tội lỗi.
“Ôi! Trưởng phòng Lam, cô có sao không? Tôi trẹo chân nên bị ngã, tôi có làm cô đau không?”
Cô ta vừa nói vừa cần thận cầm chặt tóc của Lam Hân trong tay, từ từ đứng dậy khỏi người Lam Hân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.