Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 662:




Trầm Giai Kỳ cũng phót lờ anh.
Mà Có Ức Lâm không để cho cô làm việc gì, Trầm Giai Kỳ làm gì, anh đều giành làm. .
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Sau chín giờ, Trầm Giai Kỳ phải đi về nghỉ ngơi.
Sau khi chào nhân viên cửa hàng, cô định xách túi rời đi, cũng không thèm nhìn tới Có Ức Lâm đang đứng sau.
Đối với cô hiện tại mà nói, còn chưa đủ dũng khí tha thứ cho Có Ức Lâm.
Cố Ức Lâm tháy thé, liền cầm áo khoác, liền đuỏi theo.
“Giai Kỳ, anh đưa em về!”Cố Ức Lâm vừa khoác áo vừa nói.
Hôm nay khi đến đây, anh cũng rất ngạc nhiên, khoảng thời gian này anh vẫn đi qua nơi đây, nhưng anh chưa bao giờ gặp Giai Kỳ.
Vẻ mặt Trầm Giai Kỳ có muôn vàn cảm xúc, nhìn Cố Ức Lâm, vừa có chút vui mừng lại mắt mát.
“Ức Lâm, không cần, cũng không xa, rất nhanh sẽ về đến nhà.”
Cô từ chối, còn chưa nghĩ kĩ, đời này cô sẽ lấy chồng.
Hiện tại cô cảm giác mỗi ngày đều rất viên mãn, công việc kinh doanh cũng tốt lắm.
Cô muốn sống một cuộc sống bình yên.
“Không được, Giai Kỳ, anh đưa em trở về.”
Cố Ức Lâm cố chấp nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy sức sống của anh đầy vẻ đau lòng.
Anh phải cầu xin Giai Kỳ tha thứ, Giai Kỳ một mình như vậy quá mệt mỏi, cô hiện tại mang thai không tiện.
“Không cần.”Trằm Giai Kỳ bình tĩnh mặt nhìn anh.
“Cần!”
Cố Ức Lâm vẫn cố chấp nhìn cô.
“Ức Lâm, chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ. ….. ” “Giai Kỳ, anh sẽ để em có thời gian suy nghĩ, nhưng em không thể cứ vất vả như vậy, anh chở em về trước, mỗi ngày anh sẽ đến hỗ trợ, em đã thích công việc này, anh giúp em, chúng ta cùng nhau làm.”
Cố Ức Lâm nghiêm túc nhìn qua, vẻ mặt đầy đau lòng.
“Ức Lâm, anh còn có chuyện phải làm, không cần phải như vậy.”
Cùng anh quen biết nhiều năm, cô cũng biết tính anh có chấp, nhưng hiện tại thật sự cần cân nhắc một chút.
Cố Ức Lâm hít một hơi thật sâu, nói: “Giai Kỳ, anh biết trước đó là anh không tốt, anh không nên rời bỏ mẹ con em, hiện tại anh có giải thích như thế nào, đều là dư thừa, nhưng lời giải thích nhất anh có thể nói là anh vẫn yêu em.”
“An có tư cách gì nói yêu?”
Trầm Giai Kỳ đột nhiên thay đổi giọng điệu, lạnh lùng nhìn qua.
Có Ức Lâm nghẹn họng, không biết phải nói gì.
“Giai Kỳ, thật xin lỗi!”
Vẻ mặt Cố Ức Lâm suy sụp, anh biết mình đang khiến Giai Kỳ chị rất nhiều thương tổn, Giai Kỳ tức giận là đúng “Giai Kỳ, phải đi về sao?”
Bỗng nhiên, một người đàn ông mặc tây trang giày da, đeo kính mắt, dáng vẻ đẹp trai cao nhã, rất ra dáng thư: sinh.
“Chí Huân, cậu tan ca rồi.”Trầm Giai Kỳ nhìn Diêu Chí Huân, cười cười.
“Đúng vậy, vừa vặn đi ngang qua nơi này, nên đến thăm cậu.”
Diêu Chí Huân cười cười, nụ cười sạch sẽ, thanh khiến khiến người nhìn cảm thấy rất thoải mái.
Có Ức Lâm nhìn Diêu Chí Huân, đáy lòng nghỉ hoặc, Diêu Chí Huân, sao nghe quen tai như vậy?
Đúng rồi, Diêu Chí Huân, bạn đại học của Giai Kỳ, vẫn luôn thích Giai Kỳ.
Tên nhóc này lại có thể tìm tới đây, chẳng lẽ cậu ta không có phát hiện, Giai Kỳ hiện tại đang mang thai và là hoa đã có chậu sao?
Cố Ức Lâm duỗi tay khoác vai Trầm Giai Kỳ.
Diêu Chí Huân vừa thấy, mắt nheo lại, âm trầm nhìn Cố Ức Lâm.
Cố Ức Lâm thấy sắc mặt Diêu Chí Huân thay đổi, đã biết Diêu Chí Huân này vẫn chưa quên Giai Kỳ.
Trằm Giai Kỳ cau mày nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.