Cố Ức Lâm lại nhìn cô ôn nhu cười: “Giai Kỳ, hai người là bạn bè sao?
Sao không giới thiệu một chút?”
“Giai Kỳ, anh ta là ai vậy?”Diêu Chí Huân cũng nhịn không được hỏi ra.Anh ta biết trong khoảng thời gian này, Giai Kỳ xảy ra chuyện gì.
Diêu Chí Huân đi tìm mẹ Giai Kỳ, bà đã kể hết mọi chuyện của cô nên anh ta mới có thể qua đây tìm Giai Kỳ.
Diêu Chí Huân nháy mắt cảm giác được nguy cơ, người đàn ông này xuất hiện khiến anh ta rất bất ngờ.
Tương tự, Diêu Chí Huân xuất hiện, cũng khiến Cố Ức Lâm bắt ngờ.
Trước đó còn chưa tìm được Giai Kỳ, anh mất đi tất cả niềm vui trong cuộc sống, một mình chịu đựng tất cả các loại tra tấn tinh thần trong âm thầm, gánh vác sự bắt lực và buồn bã.
Nhưng hiện tại, anh sẽ không từ bỏ Giai Kỳ.
Trằm Giai Kỳ: “Anh ấy là. …..
“Tôi là chồng tương lai của cô ấy, cha của đứa bé.”
Có Ức Lâm ngắt lời Trầm Giai Kỳ, tự giới thiệu.
Diêu Chí Huân vừa nghe, những điều băn khoăn trong lòng đã tìm được đáp án.
Anh ta tức giận nói: “Không phải anh không cần Giai Kỳ sao?
Hiện tại sao còn trở về tổn thương Giai Kỳ.”
Diêu Chí Huân lạnh lùng nhìn Cố Ức Lâm, dựa vào cái gì muốn vứt bỏ liền vứt bỏ, muốn trở về thì trở về.
Giai Kỳ mang thai, còn phải gồng gánh chỉ phí sinh hoạt, anh ta nhìn thấy rất đau lòng.
Người đàn ông này còn dám xuắt hiện.
Giai Kỳ trong khoảng thời gian này thật vất vả mới vượt qua được, thật vất vả mới tìm được hy vọng sống, người này bỗng nhiên lại xuất hiện.
Chẳng lẽ anh ta không biết, một người rơi xuống vũng bùn, cần dũng khí lớn thế nào mới có thể đi về nơi có ánh mặt trời sao?
Cố Ức Lâm nhíu mi nói: “Ai nói tôi không cần Giai Kỳ, tôi chưa từng có ý nghĩ tới rời khỏi Giai Kỳ, lúc ấy nhà tôi xảy ra chuyện, nếu không phải gặp chuyện không may, tôi cũng sẽ liều lĩnh cùng ở bên Giai Kỳ, chưa bao giờ từ bỏ cô ây.”
Lời này, nghe vào tai Trầm Giai Kỳ thật sự rung động, nếu trước đó cô ở trong vũng bùn, hiện tại, cũng là một ngày nắng đẹp.
“Nhưng trong khoảng thời gian này, anh khiến Giai Kỳ quá vất vả.” Diêu Chí Huân thẳng thắn đáp trả, lạnh lùng nhìn anh..
Vẻ mặt Cố Ức Lâm hiện lên vẻ áy náy cùng hồi hận.
Thời gian quan, anh vẫn không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi và đau khổ, càng nghĩ muốn thoát khỏi, càng vùng vẫy mãnh liệt.
Nếu không gặp lại Giai Kỳ, anh nhất định sẽ bị bức điên mắt.
Anh còn thống khổ như vậy, huống chỉ là Giai Kỳ chứ?
Anh chịu đủ nỗi khổ tương tư, vẫn muốn tìm kiếm giải thoát, mà Giai Kỳ, chính là giải thoát duy nhát.
“Giai Kỳ, sau này ai cũng không thể chia cắt chúng ta.”Có Ức Lâm nhìn cô, thâm tình nói.
Diêu Chí Huân nghe vậy, đáy lòng đau xót, giận dữ nói: “Anh đừng dùng những lời nói đó để lừa gạt Giai Kỳ nữa.
Giai Kỳ vất vả lắm mới loại bỏ được lo lắng trong lòng, vì đứa trẻ, bắt buộc bản thân không nghĩ đến mấy chuyện rồi rắm này nữa.”
Cố Ức Lâm nghiêm túc nhìn Diêu Chí Huân, vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu không phải tôi, sao biết tôi lửa dối Giai Kỳ?
Tôi thật sự yêu Giai Kỳ, điểm ấy không thể nghi ngờ.”
Diêu Chí Huân đột nhiên nhìn Trằm Giai Kỳ, trầm giọng hỏi: “Giai Kỳ, vậy cậu nghĩ như thế nào 2”
Anh ta muốn biết suy nghĩ trong lòng Giai Kỳ, dù sao, suốt thời gian qua, mỗi ngày rảnh rỗi anh ta đều đến thăm Giai Kỳ.
Đến thăm mỗi ngày là chưa đủ, nếu biết cô bị người đàn ông này thương tổn, anh ta đã cô gắng bước vào trái tim cô, đem lại cho cô hơi ấm.
Trầm Giai Kỳ nhìn Diêu Chí Huân, cười cười: “Chí Huân, tôi còn không có suy nghĩ gì, hiện tại tôi rất ồn.”
Thật sự, tâm trạng hiện tại của cô rất bình tĩnh.
Trước đó xem như đã chết một lần, kể từ lần đó, cô bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời không còn khó khăn gì không thẻ vượt qua.
Trong xã hội vật chất này, chỉ có bản thân mình mới có thể tự vượt qua ám ảnh tâm lý.
Trước đây cô đã từng rất đau đớn sau khi chia tay, cô muốn dùng cái chết để giải tỏa nỗi đau và áp lực của mình Thực ra lúc đó cô cũng bị trầm cảm nhẹ.Mất đi Ức Lâm, giống như mắt đi cả cuộc sống, đã không còn hy vọng sống tiếp.
Có thể thấy cô đã yêu người đàn ông trước mặt đến nhường nào.
Nhưng trước khác nay khác, cô hiện tại kiên cường hơn trước kia rất nhiều.