Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 677:




Nhưng mà, trong nhà còn có. Cần Nghiên và chị Tư Tư, hai người đó sẽ chăm sóc Kỳ Kỳ, em cùng anh tăng ca đi.”
“A……” Lam Hân có chút đau đầu, “Lục Hạo Thành, Nghiên Nghiên không biết nấu cơm, chị Tư Tư có làm được không?
Tuy rằng Tiểu Tuần biết nấu cơm, nhưng chỉ biết làm máy món đơn giản, em không quay về, một đám người ở nhà có thể sẽ đói bụng.”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu: “Lam Lam, chị anh cũng không biết nấu ăn.”
“Cho nên, phải để Tiểu Tuấn nấu cho họ sao?”Lam Hân cười cười.
Lục Hạo Thành có chút kinh ngạc nhìn cô: “Tiểu Tuần còn có thể nấu cơm sao?”
Con của anh còn có khả năng đó?
“Đúng vậy, thỉnh thoảng em và mẹ đều bận, Tiểu Tuần liền tự nấu cơm cho hai em ăn, nấu cháo, làm mù, mấy món canh rau đơn giản, dù sao cũng không để bản thân bị đói.”
Lục Hạo Thành nghe vậy thì chân hơi yếu đi, anh đã 30 tuổi, còn không biết làm cái gì.
Lam Hân biết tăng ca là chuyện khiến người ta buồn bực, nhưng hôm nay cô thật sự không có thời gian cùng anh tăng ca.
“Anh tăng ca đi, em trở về làm đồ ăn ngon cho anh, lúc anh về có cơm canh nóng hồi,vậy cũng rất hạnh phúc nha.”Lam Hân dỗ anh như dỗ trẻ con.
Ở trong mắt Lam Hân, Lục Hạo Thành đối với người khác tuyệt đối là tổng tài bá đạo, nhưng trước mặt cô tuyệt đối là đứa nhỏ thích làm nũng.
Lục Hạo Thành nghe vậy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu “Vậy trên đường cẩn thận một chút, trong gara còn nhiều xe, em có thể lái xe trở về.”
Lục Hạo Thành mở ngăn kéo đưa cho cô một chiếc chìa khóa.
Lam Hân cũng không khách sáo nhận lấy, nhìn thoáng qua, xe của anh, đều là bảy tám trăm vạn một chiếc, đều đất đến líu lưỡi.
“Em đi đây.”Lam Hân cười vẫy tay với anh.
“Lục Hạo Thành buồn bực đáp một tiếng, nhìn cô chậm rãi rời đi.
“Cô nhóc vô tâm, cũng không ở lại cùng anh.”
Lục Hạo Thành bất đắc dĩ ngồi trở lại bàn làm việc, tiếp tục tăng ca.
Lam Hân lê từng bước mệt mỏi, một đường đi tới hầm đỗ xe.
Vừa ra khỏi thang máy, đã thấy được Lâm Tử Thường đứng ở xa xa.
Lam Hân hơi nhíu mi, sao cô ta lại ở chỗ này?
Lâm Tử Thường cố ý ở chỗ này chờ Lam Hân, cô ta cho bảo vệ chút tiền, mới nghe ngóng được Lam Hân tan ca đi hướng nào.
Khó trách nhiều phóng viên như vậy không tìm thấy Lam Hân, nơi này còn có một lối nhỏ, lại khuất, không phải người trong công ty, thật đúng là rất khó phát hiện.
Nhìn thấy Lam Hân đi ra, Lâm Tử Thường cũng lắc mông đi tới.
Lam Hân nhìn thấy Lâm Tử Thường, trên trán hiện lên ba vạch đen, cô ta còn muốn để người ta sống không vậy?
Ngày nào cũng mò đến tìm cô có gì vui không vậy?
Lâm Tử Thường cười nói: “Quản lý Lam, chúc mừng chúc mừng, thiết kế của cô thật sự khiến người ta rất bội phục.
Quả nhiên vô cùng tuyệt vời, đúng là một bữa tiệc thị giác.”
Lam Hân lẳng lặng nhìn đối phương trong chốc lát, cô mỉm cười nhìn lại, cũng không có tâm trạng gì khác “Cám ơn! Nhưng cô vào bằng cách nào vậy Là ai nói cho cô ta, cô sẽ đi ra từ lối này?
Nơi này theo ý nghĩa mà nói, là lối đi riêng của Lục Hạo Thành, cửa vào có bảo vệ giữ cửa, bình thường kể cả tạp vụ cũng không vào được noi này.
Lâm Tử Thường nhìn thoáng qua chung quanh, hỏi ngược lại: “Sao tôi không thể vào được nơi này?”
Lam Hân lười cùng cô ta nhùng nhằng vấn đề này, đi thẳng vào chủ đề: “Lâm tiểu thư, tốn công phí sức ở chỗ này chờ tôi, là có lời muốn nói nhỉ.”
Lâm Tử Thường nghe được từ tốn công phí sức, trong lòng quả thực là tức giận nghiền răng nghiền lợi.
Cô ta thật sự tốn công phí sức mới đến được nơi đây.
Vì chèn ép Lam Hân, trong khoảng thời gian này cô ta tiêu tốn không ít, néu không có gia đình chống lưng, cô ta quả thật không dám tiêu pha như vậy Lâm Tử Thường khoanh tay, lẳng lặng Lam Hân, cô ta luôn suy nghĩ xem Lục Hạo Thành rốt cuộc coi trọng Lam Hân ở điểm nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.