Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 678:




Hôm nay lúc Lam Hân lên sân khấu đọc diễn văn, cô ta mới đột nhiên phát hiện, người phụ nữ này cười rộ lên có vẻ mặt vô tội, khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung, mỗi một động tác đều lộ ra sức sống hấp dẫn, hẳn là những điểm này thu hút Lục Hạo Thành.
Cô ta cho rằng những người đàn ông như vậy sẽ thích những người phụ nữ trưởng thành, ổn định và quyền rũ, nên trong thời gian này, cô đã không bận tâm đến chuyện ăn mặc, đi theo hướng thời trang và trưởng thành, quyến rũ.
Hiện tại mới phát hiện mình đã đi ngược lại.
Lục Hạo Thành thích cô gái đơn thuần đáng yêu.
Cố An An ở trước mặt Lục Hạo Thành luôn nhẹ nhàng và thanh khiết như một đóa sen trắng.
“Cũng không có gì to tát, chỉ là muốn đích thân đến gặp cô, tự mình nói một tiếng chúc mừng.”
Đôi khi, leo càng cao thì ngã càng đau.Có thể nắm giữ được Lục Hạo Thành thật sự không có máy người. Mà Lam Hân cũng nằm trong số đó.
Lam Hân bình thản nói: “Cảm ơn! Cảm ơn cô đã đích thân tới đây, trong lòng tôi thật sự có chút bất an, hôm nay công ty đã xảy ra một số chuyện, cũng không có gì nguy hiểm.”
Lâm Tử Thường biết Lam Hân muốn nói đến chuyện gì?
Quả thật, Lam Hân rất may mắn, chuyện gì xảy ra cũng sẽ có người trợ giúp cô.
Cô ta không tin người này vẫn tiếp tục may mắn như vậy, người không có thân thế chống lưng, cũng không tốt đẹp được bao lâu.
“À, đúng rồi, quản lý Lam, mỗi lần nhìn thấy cô, quần áo cô mặc đều là do mình tự làm hả?
Thật ra quần áo hàng hiệu đối với chức vị hiện tại của cô mà nói, cũng rất dễ dàng, sao chưa từng thấy cô mặc nhỉ?”
Lúc Lâm Tử Thường nói lời này, ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua quần áo trên người Lam Hân.
Lam Hân sao không hiểu ý cô ta chứ?
Cô cười nói: “Vẻ ngoài thì tốt nhưng lòng không tốt, mặc đẹp thế nào cũng không quan trọng. Tôi từng thấy một số người ăn mặc rất thời trang nhưng lòng thì bẩn như đá dưới mương hôi thối. Hơn nữa, tôi ăn mặc như thế nào thì có vẻ không liên quan gì đến Lâm tiểu thư phải không? “
Lâm Tử Thường vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức khó coi, dù không phải đang chỉ thẳng vào mặt cô ta mà nói, nhưng lại có cảm giác lời này là đang mắng chính mình.
Cô ta mím chặt môi ” Đúng là không có liên quan đến tôi, tôi chỉ là cảm thấy hàng hiệu sẽ phù hợp với quản lý Lam mà thôi.”
“Hì…” Lam Hân bật cười, lý do này đúng là miễn cưỡng.
Cô phù hợp mặc hàng hiệu hơn, chỉ cần có tiền, chỉ cần dáng đẹp, thương hiệu là món quà tốt nhát cho phụ nữ để giải quyết mọi vần đề.
Mọi người đều phù hợp mặc.
Mặc dù cô đang mặc hàng mô phỏng, nhưng cũng là phong cách cổ điển thịnh hành nhất, quần áo của cô mặc trong những năm qua đều do cô làm ra, mặc có thoải mái hay không, trong lòng cô là rõ nhát.
Đối với ý kiến của người khác, cô không bao giờ quan tâm.
Lâm Tử Thường nói: “Lẽ nào, giám đốc Lam không mua nồi hàng hiệu sao?”
Lam Hân mỉm cười gật đầu: “cô nói đúng rồi, tôi thực sự không đủ khả năng để mua hàng hiệu. Tuy nhiên, cô Lâm, với tư cách là một nhà thiết kế, cách mặc đồ của một người, hay là nói về thẳm mỹ và sự khác biệt, chi bằng nói về phản xạ thế giới nội tâm, một chiếc áo bull 10 tệ và một chiếc áo bull 1 vạn tệ, chỉ cần trong lòng của người đó phản xạ thái độ đẹp, thì chiếc áo bull 10 tệ cũng có thể mang khí chất cao quý.
Ngược lại, một số người có trái tim đen, cho dù mặc quần áo 1 vạn tệ, với một khuôn mặt hống hách, cũng cao quý không nỏi. Nếu thiết kế trong lòng cô, chỉ có thể sử dụng giá cả để đo lường sự cao quý của một người, vậy TH: n Lam Hân muốn nói lại dừng, có những lúc, thương hiệu thực sự là một biểu tượng quan trọng để biểu thị một người, tầng lớp thượng lưu tôn thờ quần áo đắt tiền, điều này là không thể nghỉ ngờ.
Nhưng cô là một nhà thiết kế có nhiều ý tưởng và không bám víu vào bản thân.
“Ha ha……” Lâm Tử Thường mỉm cười, nhìn ánh mắt Lam Hân ẩn tia ác độc: “Giám đốc Lam luôn nhanh miệng như: vậy, tôi sắp nói không lại cô rồi, cô nói rất đúng, sự cao quý của một người không thể đo bằng tiền được. Thực ra tôi chỉ tò mò, bà mẹ đơn thân như cô, sao có thể nuôi nổi ba đứa trẻ vậy?”
Lam Hân nghe xong, nụ cười trên gương mặt cô ngày càng cần thận: “cô Lâm vẫn chưa lập gia đình, mà đã nói với tôi chuyện nuôi dạy con cái, việc giáo dục con cái thực.
sự rất quan trọng, nhưng hôm nay tôi không có thời gian, hôm nào có thời gian? Tôi sẽ nói với cô kỹ càng hơn.”
Lâm Tử Thường hơi mím môi, nhưng cô ta không thể che giấu sự không can tâm trong đôi mắt.
Cô ta nói: “Lam Hân, thật sự tôi rất ngưỡng mộ cô, nhưng, cô nghĩ cô xứng đáng với Lục Hạo Thành sao? Cô là một bà mẹ đơn thân với ba đứa con, cô có tư cách gì kết hôn với Lục Hạo Thành chứ?”
Lam Hân lạnh lùng nhếch khóe môi, đây mới là mục đích thực sự mà cô ta đến đây.
“Cô Lâm, cô có vẻ nhàn rỗi nhỉ! Tôi xứng với Lục Hạo Thành hay không, cô không có tư cách để nói, tôi có tư cách để kết hôn với Lục Hạo Thành hay không, cũng không phải cô nói là được.” Khuôn mặt của Lam Hân bỗng nhiên lạnh, nhìn cô ta, hàng lông mày hơi nhếch lên.
“Lam Hân, cô đừng có không nễ mặt, Lục Hạo Thành là của tôi, đây là lời cảnh báo cuối cùng của tôi với cô, cô nên rời xa Lục Hạo Thành đi, nếu không…… ” Lâm Tử Thường cười ác độc, không nói cho hết câu.
Nhưng ý của Lâm Tử Thường, Lam Hân đã biết rồi.
Lam Hân mỉm cười tự tin nhìn vào đôi mắt của Lâm Tử.
Thường như một chú hề nhảy múa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.