Lục Hạo Thành nghe xong, ngay lập tức nhìn cô với khuôn mặt trầm mặc, không suy nghĩ gì mà trả lời cô: “Không thẻ, chỉ có thể nhìn anh, anh trông cũng rất đẹp trai.
Miệng của Lam Hân hơi chu ra, anh thực sự tự luyến.
Cô cười: “em nhìn anh mãi rồi, hết cảm giác rồi.”
Lục Hạo Thành bỗng dưng muốn khóc mà không rơi nước mắt, có phải anh đã quá già rồi không Sự quyến rũ giảm xuống rồi sao?
Lục Hạo Thành nhìn cô gái nhỏ trước mặt anh biểu cảm đắc ý, tận đáy lòng chua chát khó chịu, mùi giám nồng nặc, cô bé này thực sự đã chê anh.
Bỗng nhiên anh nhếch môi, nhanh chóng cúi đầu, hôn vào đôi môi đỏ đang mỉm cười của cô, đó là một nụ hôn mạnh mẽ quét hết thảy mọi thứ.
Để Lam Hân cảm nhận sâu sắc cảm giác khi người đàn ông ghen tuông thực sự khủng khiếp như thế nào.
“Hự” Lam Hân cảm thấy như cô sắp đứt hơi, cô không ngừng vùng vẫy.
Lục Hạo Thành chỉ miễn cưỡng buông tay cô, sự tích lũy tình yêu này, lúc này vẫn chưa hài lòng.
Cái nhìn đầy mê mụi của Lục Hạo Thành về cô, sâu thẳm như biển bỗng như một vòng xoáy hấp dẫn.
“Lam Lam, có cảm giác chưa”
Một giọng nói trầm dễ nghe, quyền rũ lòng người.
Lam Hân nhìn anh với khuôn mặt đỏ, khinh thường cách anh mang lại cảm giác tồn tại đó.
Những người khác đều thể hiện bằng sức mạnh, còn anh cứ phải sử dụng giá trị của khuôn mặt để chinh phục cô, điều này khiến sự hấp dẫn của bản thân bị trừ điểm đó.
Cô thích những người đàn ông có năng lực và có nhan sắc, nhưng Lục Hạo Thành này dường như phủ hợp với điều kiện đó.
Lam Hân mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn anh nở một nụ cười, như thể đầy sao: “Có cảm giác, đặc biệt có cảm giác.”
“Em đó.”
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng chạm vào mũi cô, Lục Hạo Thành cúi xuống, muốn lần nữa khóa chặt đôi môi màu hồng của cô, nhưng điện thoại di động của Lam Hân bỗng dưng reo lên.
Lục Hạo Thành nhìn thấy chiếc điện thoại di động chướng mắt, bỗng nhiên cảm tháy sao yêu lại khó khăn đến thế Lam Hân nhìn vào điện thoại là con gái gọi đến, chợt nhớ ra chuyện mình phải trở về để nấu ăn, cô trả lời điện thoại một cách áy náy.
“Alo cục cưng.”
Lam Hân nhẹ nhàng gọi một tiếng, bản thân sắp phục mình rồi.
Kỳ Kỳ: “Mẹ, không phải mẹ nói sẽ quay về nâu bữa tối cho bọn con sao?
Bây giờ mẹ đang ở đâu?”
Lam Hân: “Kỳ Kỳ, mẹ vẫn còn trong công ty.”
Kỳ Kỳ: “Con biết ngay là như vậy, mẹ tốt có thị lực, đưa chúng tôi đến hàng lớn của dì Thẳm để ăn ngon, và vì vậy bạn quay trở lại để làm cho chúng tôi, chúng tôi chỉ sợ ngay cả đêm không thể ăn.
Em yêu, anh xin lỗi, mẹ sẽ làm những gì cô ấy đã hứa với em lân sau.
Lan Tân thường không lừa dối đứa trẻ, hứa với con những điều sẽ có gắng làm.
“Mẹ, con biết mẹ bận, con cũng không trách gì, nhưng mẹ đã ăn cơm chưa?”
Lam Hân cười ấm áp: “Kỳ Kỳ, mẹ sẽ đi ăn ngay, nhưng tay chân con không tiện, không được ăn quá nhiều, đặc biệt là đồ ăn kích thích.”
Con gái cô gặp đồ ăn ngon lại không kiềm chế được, người khác nói con bé mập, nó lại khóc lóc không vui.
Kỳ Kỳ: “Đã biết, mẹ đừng cằn nhằn liên miên nữa, mau cùng cha đi ăn cơm.”
“Cha?”
Lam Hân đột nhiên ngắng đầu liếc Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành thản nhiên nhìn cô, như khẳng định vị trí của mình.
Lam Hân trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành tự mãn.
Lục Hạo Thành không quan tâm, ngược lại còn dựa vào Lam Hân, nghe con gái nói chuyện.
Kỳ Kỳ: “Mẹ, mẹ ngốc như vậy thì làm sao bây giờ?