Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 691:




Có Ức Sầm vừa thấy, cười với vẻ mặt lấy lòng: “Bà nội, bà không phải cũng có cháu gái sao 2 Sao phải hâm mộ nhà người khác.”Cố Ức Sầm chỉ trỏ liếc qua Cố An An.
Có An An nhảy dựng, luôn cảm giác Có Ức Sầm không có ý tốt.
“Ôi trời! Cháu gái nhà người khác có năng lực như vậy, ta nào có?”
Bà nội Cố cũng không thèm nhìn đối phương, từ lúc trở về chạm mặt lúc Cố An An vào cửa thì luôn coi cô ta như không khí.
Cố An An cười dịu dàng nói: “Bà nội, cháu hiện tại đã đi làm rồi.”
Bà nội Cố nhìn thoáng qua cô ta, chế ngạo nói: “Cũng may cô ra ngoài làm việc, tôi còn tưởng rằng cô phải trông cậy vào nhà họ Cố nuôi cô cả đời chứ?”
“Bà nội, sao bà luôn đối xử với cháu như vậy?
Là bởi vì cháu không phải con ruột nhà họ Cố sao?”
Cố An An trước kia nghe vậy nhưng chưa bao giờ dám phản bác, nhưng hiện tại không giống nữa, cô ta tự thấy mình đã có năng lực, không để cho người khác nói bản thân như vậy nữa.
Bà lão trước mặt này, cho tới bây giờ vẫn nhìn cô ta không vừa mất.
Bà nội Cố cười chế nhạo: “Những đứa trẻ được nhận nuôi chiêm cả nửa vòng trái đất, xem người ta sống thế nào, còn cô thì sống thế nào?
Cả ngày ăn mặc lòe loẹt không khác gì chim công cắm hoa, trông được còn dùng không được, cuộc sống yên ổn là do người khác cáp cho chắc?
Là chính mình phải kiếm được.”
“BA Hội… ” Sắc mặt Cố An An đột nhiên tái nhọt.
“Được rồi, An An, tính bà nội con là như vậy, cũng không cần quá nghiêm túc.”
Có Tích Hồng bình tĩnh ra mặt, trước đó đối với cô con gái nuôi này, ông không chán ghét cũng không thích, nhưng hiện tại đã khác, biết cô ta đã làm ra những chuyện kia, ông có muốn thích cũng không nỗi.
Có An An nghe vậy, chỉ có thể từ bỏ, dù sao, sau này cô ta còn phải dựa vào. nhà họ Có, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Bùi Dao Tinh không có con cái, cô ta cũng nhiều lần nghĩ bản thân cũng có thể trở thành con gái của Bùi Dao Tinh, cũng có thể nhận được khoản tài sản không tôi.
Tựa như cô con gái kia của Dịch Thiên Kì, rõ ràng không phải con ruột, nhưng lại vô cùng hào phóng đưa tay là cho cả chục triệu.
Nghe thật khiến người ta hâm mộ.
Bà nội Cố cũng không có ý định buông tha: “Nghe nói, cô và thằng nhóc nhà bên cạnh, chưa tổ chức lễ cưới đã đi lĩnh chứng, thật sự mất mặt xấu hổ, tựa như ngôn ngữ của đám trẻ mất người là rắc cẩu lương, vậy cũng phải chờ chó vào nhà rồi mới cho cơm chứ, cái này gọi là cái gì, quá xấu hổ, nhà họ Cố sao lại có người như vậy chứ?”
Bà nội Cố liền thay đổi nét mặt từ ái, thần sắc giận dữ, bà là người truyền thống, gia đình thế gia như nhà họ Có, phải tuân theo quy tắc.
Cái gì cũng chưa có, đã mang mình cho nhà người ta, ngày sau có thể sống tử tế sao?
Nếu bản thân còn không trân trọng bản thân thì làm sao người khác có thể thực sự yêu cô chứ?
Đem cô ta nuôi lớn chừng này, cũng không dạy dỗ nồi cô ta hiểu chuyện.
Sắc mặt Cố An An triệt để tối sầm, cái này gọi là cái gì?
Chờ chó đi vào mới rải thức ăn, là do bà ấy cố ý, hay thật sự không biết?
Có Ức Sầm nghe vậy thì cười thầm, cúi đầu nhịn cười, vai rung rung. Bà nội đúng là tài năng.
Lâm Mạnh Nghỉ nghe ra, nhưng cũng không nói gì thêm.
Dù sao bà và mẹ chồng cũng không hợp nhau. Bình thường mẹ chồng mặc kệ con dâu, con dâu cũng không mở miệng bắt chuyện.
“Mộng Nghỉ con dạy dỗ đứa con gái này thế nào vậy? Làm thế nhà người ta còn coi nó ra gì không?” Bà nội cố nhanh chóng chĩa mũi nhọn vào Lâm Mộng Nghi Lâm Mộng Nghi nhìn mẹ chồng, vẻ mặt buồn khổ: “Mẹ à, chuyện này con cũng không biết, khi nhìn thấy bài đăng trên weibo con mới được biết.”
Làm sao bà không hiểu suy nghĩ của Có An An chứ?
Sợ nhà họ Cố sắp phá sản, nóng lòng muốn tìm cho mình chỗ dựa mới.
Có An An nghe vậy thì nhìn xem sắc mặt mẹ, đã biết trong lòng bà suy nghĩ cái gì, mẹ đúng là khôn khéo.
Nhưng thời điểm đó cô ta thật sự không còn cách nào khác, nếu nhà họ Có thật sự phá sản, cô ta sẽ mắt đi tất cả, cũng tại cô ta không đủ trấn định, quên mắt phía sau nhà họ Cố còn có một Lục Hạo Thành lão luyện trên thương trường.
Lục Hạo Thành sao có thể trơ mắt nhìn nhà họ Cố phá sản chứ?
Nhưng những lời lúc ấy anh hai cùng anh cả nói khiến lòng cô ta rồi rắm.
Cố An An mang vẻ mặt áy náy nhìn Lâm Mộng Nghị, “Mẹ, thật xin lỗi, lúc ấy con không suy nghĩ kĩ càng, Hạo Khải cứ hối dồn dập, nên liền cùng anh ấy đến cục dân chính, nhận giấy đăng kí luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.