Nhưng hiện tại những người trẻ tuổi đều như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Có, lúc ấy, không phải cũng có rất nhiều người chúc phúc chúng con sao?”
Có An An cười giải thích, lúc ấy, không biết có bao nhiêu người hâm mộ cô ta đâu.
Có Ức Sầm khinh thường liếc cô ta một cái, cô nói thì hay lắm, nhưng những gì cô làm thì thật đáng thất vọng.
Anh cùng Ức Lâm tùy tiện nói vài câu, nhà họ Cố chỉ sợ là không được nữa, cô ta liền khẩn trương tìm đến Lục Hạo Khải, còn nói Hạo Khải hôi thúc, người này đúng là không biết xấu hổ, ngay cả quỷ cũng sợ hãi.
Anh cho rằng mình là người không biết xấu hổ nhất trên đời, nhưng không ngờ có người còn không biết xấu hỗ hơn.
Lâm Mộng Nghi: “Chuyện đã qua lâu rồi, chuyện này không cần nhắc lại, hai đứa mau chóng chọn ngày, nếu đã lĩnh chứng, con hiện tại đã là người nhà họ Lục, hẳn là nên sớm qua đó, hiện tại bà nội cũng đã trở lại, cũng có thể tham gia hôn lễ, hôm nào có thời gian, sẽ bàn lại với ông bà thông gia một chút.”
Bà nội Cố cũng đồng ý gật đầu, “Cũng phải, néu ta đã trở về, các người liền tổ chức hôn lễ, dù sao ta không đi nữa, nhưng vẫn phải mau chóng hoàn thành hôn lễ.”
Lâm Mộng Nghi nghe vậy, nháy mắt ngay cả cơm cũng ăn không vô nữa, mẹ chồng không muốn ra nước ngoài sinh sống nữa sao?
Bà không phải vẫn nói phòng ở nhà bác hai lớn lắm sao?
Phòng nhà bác hai thoải mái như vậy, sao giờ trở lại liền không đi rồi?
“Oal Bà nội, bà thật sự không đi nữa, thật tốt quá, bà ở lại sống cùng cả nhà, chúng ta càng hạnh phúc.”
Có Ức Sầm cười giả lả, nói câu trái với lương tâm, bà nội anh là ai vậy?
Không nói đâu xa, nếu bà vẫn ở lại nhà bọn họ, lỗ tai mình sẽ không chịu nổi mắt, phải nhanh chóng tính đến chuyện chuyển ra ngoài mới được.
Ức Lâm chịu được tính cách của bà nội, nhưng anh chịu không nổi.
“Ai ui.”
Bà nội Cố khinh thường nhìn Có Ức Sầm, “Ức Sằm, nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cháu, miệng sao có thể ngọt như vậy chứ?
Trong lòng có phải sớm hy vọng ta nhanh chết đi, ta biết ta lắm mồm, nhưng ta không quen nhìn tác phong của máy người, không thuận mắt ta sẽ nói hai câu, nói hai câu thì làm sao?
Ta ăn muối còn nhiều hơn máy người ăn cơm.”
“AI”
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Cố Ức Sầm chỉ có thể sờ sờ mũi mà cười, đúng là bà nội ruột, trong lòng nghĩ gì bà nội đều biết.
“Không không không, bà nội giáo huấn vài câu là đúng, nhưng dù gì cũng hy vọng bà nội cần trọng lời nói về sức khỏe, cháu trai chưa từng có ý nghĩ như vậy, hy vọng bà nội có thể thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
Bà nội Cố nhìn thoáng qua, lại nhìn màn hình TV, nhìn bức ảnh của Lam Hân,được phóng to trên bản tin, cô bỗng nhiên nhíu mi nhìn lại, nâng kính lão nhìn lại.
“Cô gái này ta đã từng gặp qua chưa nhỉ?
Sao nhìn quen mắt như vậy?”
Bà nội Có nói một câu, làm Cố An An đổ mồ hôi lạnh.
Cố Tích Hồng cười nhìn thoáng qua mẹ, cô cũng thực thích Lam Lam, tự nhiên là nhận ra được một ít.
Cố An An vội mở miệng: “Bà nội, đây là quản lý thiết kế của tập đoàn Lục Thị, Lam Hân, chắc chắn bà chưa từng gặp qua.”
Có Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghi vội nhìn qua Có An An, hai vợ chồng hai đều không lên tiếng.
Cố Ức Sầm cũng biết bà có ánh mắt tốt, liếc mắt một cái có thể nhìn ra cháu gái nhà mình.
“Bà nội, cô gái này, năng lực không tồi, Hạo Thành rất coi trọng cô ấy.”
Cố Ức Sầm nói xong, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Cố An An.
Cô ta rất khẩn trương, là sợ bà nội nhận ra sao?
Nhưng Tiểu Ức sớm hay muộn cũng phải về nhà.
Có An An đúng là phát rồ, Tiểu Ức ở đâu, cũng muốn nghĩ kế hãm hại con bé, lúc ở triển lãm Tiểu Ức bị giám đốc Vương kia bắt nạt, dĩ nhiên là cô ta cùng Lâm Tử Thường bày mưu..