Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 693:




Thôi rồi!! Trong nhà có một con sói, anh sao có thể ngủ ngon được.
Cố An An nhìn thoáng qua Cố Ức Sầm, anh hiện tại lại vì Lam Hân nói chuyện.
Bà nội Có: “Nhìn ra được, cô gái này có đôi mắt trong suốt như không nhiễm bụi trần, cô gái lương thiện như vậy, A Thành nếu có thể lấy được đúng là có phúc, haizz! Chính là đáng thương cho Tiểu Ức nhà chúng ta, mỗi khi ăn một bữa cơm thịnh soạn, ta lại nghĩ đến không biết con bé có cơm ăn không.”
Bà nội Cố vừa nói đến đây, ăn không vô nữa, bà chậm rãi buông chiếc đũa, không ăn nồi.
Cố An An vừa nghe hai chữ Tiểu Ức, nhất thời cũng không muốn ăn tiếp.
Nhưng thân phận Lam Hân sớm hay muộn cũng bị phát hiện, trước đó, cô ta phải nghĩ cách có được tài sản nhà họ Cố, chờ lúc con gái ruột kia của họ trở về, nhà họ Cố đã trở thành cái xác không, trong khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn nghiên cứu cổ phiếu và số sách.
Dù sao cả nhà này đều không thích cô ta, bản thân cũng phải tự tìm đường riêng cho mình.
“Cạch...” Cửa đột nhiên bị mở ra.
Bà nội Cố vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn về phía cửa, Cố Ức Lâm một thân tây trang tiêu sái bước vào.
“Ai nha, nhị công tử xuất sắc nhà chúng ta đã trở lại.”Bà nội Cố cười vui vẻ nhìn thấy Có Ức Sầm.
“Bà nội.”Có Ức Sầm cười gọi, giọng thật ôn hòa.
Bà nội Cố nghe vậy cũng ấm lòng”Ức Lâm, mau tới đây ăn cơm.”
Bà nội Cố cười hạnh phúc vẫy vẫy tay, nhắc tới người trong nhà có thể khiến cho bà nội Cố vui vẻ, nhất định chính là Cố Ức Lâm.
Cố Ức Lâm đổi giày đi vào mới nói: “Bà nội, con đã ăn rồi, sáng mai con không đi làm, sẽ ở nhà ăn cùng bà.”
ậy thì bà quá vui, nhưng cháu bận làm gì vậy?
Giờ này mới trở về, công ty không phải có rất nhiều trợ lý sao?
Đừng để cái gì cũng phải tự làm, để cho bọn họ nhàn hạ, cháu có gắng làm việc, cũng phải chú ý sức khỏe.” Bà nội Có vẻ mặt đau lòng nhìn cháu trai, đối với bà mà nói, Ức Lâm là người chưa bao giờ khiến người lớn lo lắng, từ nhỏ cũng rất xuất sắc, làm việc gì cũng tích cực.
Có Ức Lâm cười nói: “Bà nội, cháu sẽ chú ý.”
Cố Tích Hồng cũng lên tiếng hỏi: “Ức Lâm, Giai Kỳ có khỏe không, mỗi ngày qua đó con nhớ mua thêm thuốc bổ, đừng để con bé làm việc quá sức.”
Lâm Mộng Nghi vừa nghe thì lập tức khó chịu, ông chồng mình đúng là hồ đồ, ở trước mặt mẹ nhắc đến chuyện này, lỗi tai bà lại sắp bị đầu độc rồi đây.
Cố Ức Lâm nhìn cha, bình tĩnh nói: “Cha, cô ấy tốt lắm.”
Tuy rằng Giai Kỳ chưa tha thứ cho anh, nhưng anh vẫn luôn cố gắng.
Có An An nghỉ hoặc nhìn anh hai, chẳng lẽ anh ấy lại cùng Trằm Giai Kỳ tro tàn lại cháy sao?
“Anh hai, anh cùng người phụ nữ kia lại….”
“Cái gì mà người phụ nữ kia?”
Ánh mắt Có Ức Lâm lạnh như băng nhìn Cố An An.
Anh cũng không quên người này đã làm gì với Giai Kỳ.
Nhìn thấy vẻ mặt Có Ức Lâm biến đổi, Cố An An cảm thầy khó chịu, “Anh hai, em chỉ hỏi một câu, sao anh phải tất giận như vậy?
Anh và người phụ nữ kia không phải đã chia tay rồi sao?”
“Hừ!”
Cố Ức Lâm âm trầm, nhìn cô ta một cách quỷ dị “An An, em đã làm gì với Giai Kỳ, trong lòng em rất rõ ràng, không cần để anh phát hiện lần thứ hai.”
Hiện tại trong bụng Giai Kỳ còn có đứa nhỏ, không thể có một chút sơ xuất.
Mà Cố An An, đã làm anh rất thất vọng.
Cố An An tỏ vẻ thương tâm nhìn Cố Ức Lâm, “Anh hai, em không hiểu anh đang nói cái gì?”
Cô ta đã đi tìm Trầm Giai Kỳ, làm bẽ mặt cô ấy.
Nhưng sao Cố Ức Lâm lại biết chuyện này, ngày đó cô ta đi một mình, cũng không kể với bất cứ ai, vậy chỉ có một khả năng, Trầm Giai Kỳ đã nối lại tình xưa với anh hai, hơn nữa, còn đem chuyện này kể ra.
Hừ! Người như vậy cũng xứng tiền nhà họ Cố sao?
Cố Ức Lâm vẫn khó chịu, “Hiểu hay không trong lòng em tự biết.”
Bà nội Cố nghe thì mê man, đôi mắt tinh anh liếc qua mọi người, nhưng không thấy ai nói gì nữa, bà nhịn không được hỏi: “Giai Kỳ là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.