Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 697:




Cô thế nào cũng phải là của anh sao?
Không phải, sao cứ đề cập đến vẻ “Thân mật khăng khít”
ngày bé chứ?
Cố Ức Sầm xem như hiểu ra, nhìn Lục Hạo Thành, ngửa đầu nói: “Việc này tôi không thèm tranh với cậu, em gái tôi đều bị cậu dụ dỗ.Bà nội đã trở lại, nhắc tới cậu, có thời gian thì về nhà thăm bà nội.”
Lục Hạo Thành hơi nhíu mi, trong đầu thoáng qua vẻ mặt từ ái của bà nội Cố.
“Được! Vậy tối ngày mai, tôi đưa Lam Lam cùng đi.”
Lục Hạo Thành bỗng nhiên nghĩ đến, từ khi Lam Lam cùng nhà họ Cố nhận nhau, Lam Lam cũng chưa qua nhà họ Cố đi xem một chút.
“Thật sự.”
Có Ức Sầm vui vẻ nhìn Lục Hạo Thành, tựa hồ quên mất vừa rồi Lục Hạo Thành còn cùng anh tranh giành em gái “Đúng vậy, nhưng Cố An An không thể có mặt.”Lục Hạo Thành nói.
“Ha hả, cái này đơn giản.”Có Ức Sầm nghe vậy thì rất vui vẻ.
“Cha mẹ nếu biết Tiểu Ức trở về, nhất định sẽ rất vui vẻ.”Cố Ức Sầm ngây ngốc cười.
Lam Hân nhìn thoáng qua anh cả, người lúc nãy vừa hô phải bảo vệ em gái đi đâu rồi?
Cố Ức Sầm nhìn Lam Hân, cười sáng lạn: “Tiểu Ức, chúng ta đi công viên đối diện nói chuyện đi.”
“Vâng!” Lam Hân cười gật đầu, nhìn qua Lục Hạo Thành rồi đi theo Có Ức Sầm rời đi.
Lục Hạo Thành quay đầu lại nhìn qua trong nhà, mọi người còn chưa ai trở về, sao còn trở về muộn hơn cả họ vậy?
Lục Hạo Thành u ám dõi theo bóng lưng Lam Hân cùng Cố Ức Sầm, cô nhóc này, hiện tại có anh cả cùng anh hai, có phải rất vui vẻ không?
“Tiểu Ức, hôm nay em giỏi quá! Hạo Thành có tổ chức tiệc chúc mừng cho em không?” Có Ức Sầm thẳng thắn hỏi, ánh mắt mỉm cười.
Lam Hân ghé mắt “Anh cả, bọn em vừa cùng nhau ăn cơm trở về, coi như là tiệc chúc mừng nho nhỏ.”
Lúc ăn cơm, cô thuận tiện lướt qua bình luận trên mạng, đường như bản thân đã được tẩy trắng vét nhơ.
Không thể không sợ hãi than, chuyện trên mạng đúng là thiên biến vạn hóa, hôm nay bôi đen, ngày mai có thể tẩy trắng.
Đồng thời cũng tỏ vẻ bản thân có năng lực chống lại, còn tương đối mạnh, nhưng không có nghĩa là người nào cũng có thể tùy ý tiến hành bạo lực internet với cô, mỗi người đều có tôn nghiêm của mình.
Hơn nữa không phải ai cũng được kiên cường như cô, có rất nhiều người không thể xử lý được bạo lực mạng, rất nhiều người quá để ý tới những cái nhìn của người khác.
Nhưng, cái cô làm được, là không thèm để ý đến chuyện bên ngoài.
Cho nên, thực lực đánh trả, mới là mặt tối.
“AI Lục Hạo Thành thật keo kiệt, từ nhỏ chỉ biết mua đồ ăn vặt cho em, anh cùng Ức Lâm cậu ta coi như không tồn tại, ăn ngon đều cho em, em ăn không hết, đều để dành sang ngày hôm sau lại đưa, cậu ta chính là người keo kiệt như vậy.”
Có Ức Sầm vừa đi vừa mắng Lục Hạo Thành.
Lam Hân đã trải qua vụ nói xáu Âu Cảnh Nghiêu, đối với chuyện nói xấu sau lưng người khác vẫn rất chột dạ.
Cô không tự chủ được nhìn thoáng qua phía sau, may mắn Lục Hạo Thành chưa đến, tóm lại, cô hiện tại phản đối việc nói xấu người khác.
“Anh cả, thật ra cũng không phải có, anh ấy đối với em rất hào phóng.”
Lam Hân vội biện giải, cô thật sự cảm giác Lục Hạo Thành đối với mình rất hào phóng.
Cố Ức Sầm cười cười, “Tiểu Ức, em vẫn giống trước đây, thích bảo vệ cậu ta.”
Tam Hản?” so ý ” Vì sao cứ phải nói chuyện trước đây vậy, cô có còn nhớ gì đâu chứ.
Cô từ người trong cuộc giờ gần như là người ngoài cuộc.
Lam Hân nói sang chuyện khác,: “Anh, vừa rồi nghe anh nói, bà nội đã trở lại, bà có khỏe không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.