Lam Hân nép vào ngực anh, giờ phút này là thật sự có thể cảm nhận được cảm giác yêu đương là thế nào.
Lục Hạo Thành cúi đầu, hôn lên đầu cô, cảnh tượng như vậy, vẫn là hy vọng xa vời của anh, hiện tại đã thành hiện thực khiến anh vô cùng hạnh phúc.
Nghĩ đến câu cô nói tối qua, “Sau này, anh là của em.”
khóe môi gợi lên ý cười xấu xa.
“Lam Lam, đêm qua anh đã quên nói một câu.”
Lam Hân nghỉ hoặc nhìn anh, “Nói cái gì?”
Lục Hạo Thành cúi đầu, rũ mắt, lẳng lặng nhìn cô, “Em vẫn luôn là của anh.”
Lam Hân: “š:. -.» ” Phản ứng cũng quá chậm rồi, hiện tại mới nói những lời này với cô?
Không đúng, lời này trước đó hình như anh cũng đã nói qua.
“Muộn!”Lam Hân cười nói.
“Không muộn.”
Lục Hạo Thành cúi đầu, chui đầu vào hõm vai cô, nhẹ nhàng cọ cọ làm nũng.
Lam Hân có chút ngứa, nghiêng đầu tránh né, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, vô cùng đáng yêu.
“Ha ha...” Lục Hạo Thành phát hiện cử động của cô, bật cười thành tiếng.
Khung cảnh ấm áp của hai người làm người ta ngại ngùng.
“Lam Lam, chờ máy đứa Tiểu Tuấn có kỳ nghỉ, chúng ta đi du lịch đi.”Lục Hạo Thành thấp giọng nói.
Lam Hân: “Đi đâu?”
Lục Hạo Thành nhìn bầu trời xanh biếc phía xa mỉm cười: ” “Đến Ponia đẹp nhất thế giới mà em thích, lúc nhỏ em thấy nơi đó trời xanh, núi tuyết trắng thì nói muốn đi, chúng ta cùng đi.”
Lam Hân hơi kinh ngạc “Lục Hạo Thành, những lời nói vô ý trước kia của em, anh đều nhớ hết sao?”
Lục Hạo Thành ôn nhu nhìn cô, giọng ôn hòa: “Lam Lam, thế giới này, chỉ có lời em nói mới khiến anh ghi tạc trong lòng, vĩnh viễn sẽ không quên.”
Lam Hân vuốt nhẹ tóc trên trán, trước kia khi anh nói như vậy, cô cảm giác đáy lòng không có nhiều cảm xúc quá lớn, nhưng từ sau đêm qua, hiện tại nghe anh nói như vậy, cảm giác đã khác hơn rất nhiều.
Mẹ đã kể cho cô nghe những điều nhỏ nhặt giữa họ, khi nghe anh nói lại, cô cảm tháy rất cảm động.
Quả thật, lúc trước, Lục Hạo Thành nói những điều như: thế này, cô không để tâm.
“Muốn đi, chúng ta cùng đi, mang theo anh em Tiểu Tuấn cùng đi.”
Lục Hạo Thành: “Anh cũng nghĩ như vậy.”
Ba đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện, sẽ không trở thành bóng đèn của anh.
Gió thổi qua, có chút lạnh, Lam Hân co rúm lại, Lục Hạo Thành ôm cô càng chặt. .
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
“Lam Lam, khi nào chúng ta kết hôn?”
“A….” Lam Hân có chút theo không kịp. tốc độ của anh.
“Lục Hạo Thành, suy nghĩ của anh có thể đừng nhảy nhanh như vậy không?”Lam Hân trừng mắt.
Lục Hạo Thành cúi đầu, vẻ mặt bất mãn, “Lam Lam, anh muốn ở cùng em.”
Lam Hân: “Hiện tại chúng ta không phải đang ở củng nhau sao?”
Lục Hạo Thành nhìn đôi mắt vô tội kia, đáy lòng hơi sửng sốt, Lam Lam hình như thật sự không hiểu ý anh, là đàn ông, luôn có suy nghĩ âu yếm người mình yêu.
Nhưng cô nhóc này, hồn nhiên không biết, Haizz! Cô chưa từng yêu đương, chỉ sợ là không biết thật.
Lục Hạo Thành cười cười, không nói gì.
Anh nhìn xuống dưới nhà, thấy xe của khách sạn đã tới, liền nói: “Lam Lam, anh đi xuống lấy đồ ăn, em ngồi đây chờ nhé.”
“Được!”
Lam Hân đứng lên khỏi người anh, lại lười biếng ngồi xuống ghế đan.
Lục Hạo Thành đứng dậy, sải bước. đi xuống tầng.
Lam Hân uễ oải phơi nắng, không thể không nói, những ngày không đi làm thật quá tuyệt.