Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 819:




Công việc kinh doanh nhà họ Cố cũng không phải thuận lợi, đã nghĩ để Ức Lâm tìm một người môn đăng hộ đối làm con dâu.
Nhưng sau khi tìm được Lam Lam, nhìn thấy Lam Lam sống như vậy còn rất nỗ lực có gắng, cháu và con bé đều cố gắng như vậy, ta mới hiểu được. rất nhiều chuyện, tình yêu, cần tình cảm từ hai phía.
Nhìn thấy con gái ta, thấy nó bị ta bắt nạt như vậy vẫn kiên cường mạnh mẽ sống.
Sau khi nghĩ thông chuyện này, ta cũng có thể hiểu được cháu và Ức Lâm, ta vẫn bảo Lam Lam hẹn cháu, muốn trực tiếp nói lời xin lỗi với cháu.”
Đời người nếu có thể sống đến 80 tuỏi, thì bà cũng đã hơn năm mươi, đời người đã qua hơn phân nửa, cũng có cái chưa rõ ràng.
Mặt mũi không thể có cơm ăn, chống đỡ qua mức vắt vả, người một nhà hòa thuận vui vẻ, sống với nhau lương thiện tử tế, đây mới là hạnh phúc.
“Giai Kỳ, thật xin lỗi, ta hy vọng cháu cùng Ức Lâm sau này cũng có thể hạnh phúc. ở bên nhau.”
Lâm Mộng Nghi kéo tay Trầm Giai Kỳ, cảm thấy vô cùng có lỗi với mọi việc mình đã làm trước đây, con gái nhà người khác cũng rất quý, lúc đó bà cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy.
Trạng thái tâm trí hiện tại hoàn toàn khác với trạng thái tâm trí hồi đó, bà cũng biết vì cái gì.
Con gái mình ở nhà họ Khương cũng từng chịu vất vả đến vậy, bà chỉ cần nghe thôi đã đau lòng muốn chết.
Mẹ Giai Kỳ biết bà nhục mạ Giai Kỳ như vậy, chắc sẽ rất đau lòng.
Trầm Giai Kỳ nghe đến tiếng xin lỗi, nước mắt không nhịn được chảy ra.
Cô khóc lóc: “Lúc ấy, cháu rất tuyệt vọng, cũng mắt dũng khí sống, cháu lựa chọn tự sát, lúc chìm dưới sông vẫn tuyệt vọng như vậy.
Là Lam Lam, cô ấy không để ý an nguy của bản thân, nhảy xuống sông cứu cháu lên.
Lam Lam vì muốn cháu sống tốt, kể ra toàn bộ cuộc đời cô Ấy.
Khi đó cháu mới biết được, thì ra trên thế giới này, người chịu nhiều đau khổ hơn mình vẫn đang có sống sót.”
Lâm Mộng Nghi cũng là lần đầu tiên nghe đến chuyện này, kinh ngạc mở lớn miệng, không thể tin nhìn Trầm Giai Kỳ.
Giờ phút này bà mới hiểu được, lời nói của mình làm tổn thương đến Giai Kỳ thế nào, vô tình đến mức cháu nội mình cũng không cần, nhẫn tâm sỉ nhục một cô gái mang thai như vậy.
Mà con gái bà, lại quên mình giúp đỡ một người xa lạ, so sánh như vậy càng khiến Lâm Mộng Nghỉ trở thành một người độc ác vô nhân tính.
“Thật xin lỗi, Giai Kỳ, ta không biết đã tạo nên tổn thương lớn như vậy cho cháu.”
Lâm Mộng Nghi rơi nước mắt, lúc ấy bà chỉ muốn Giai Kỳ rời khỏi Ức Lâm, thủ đoạn gì cũng nghĩ ra được.
Nhưng thật không ngờ, thiếu chút nữa đã hại chết hai mạng người.
“Huhuhu….!”
Trầm Giai Kỳ không kìm được mà bật khóc, cô vẫn nhớ rõ từng từ lăng mạ mà Cố phu nhân nói, cô vẫn cho rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho người này.
Nhưng hiện tại nghe bà ấy xin lỗi, lòng cô lại mềm yếu.
“Cho nên, con là đứa độc mồm độc miệng, đứa nhỏ này nhìn đã thấy vừa mắt, con nhìn người kiểu gì vậy?
Con xem Tần Ninh Trăn hàng xóm nhà chúng ta, bộ dạng như con hô ly tinh, nhìn đã thây hư hỏng.
Nhìn lại con gái cô ta, cả ngày cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cái gì cũng không biết làm.
Con nhìn lại đứa nhỏ này, đang mang thai, cũng không chịu rảnh rỗi, vẫn đi làm, con bé sống cố gắng như vậy, Ức Lâm có thể lầy được nó, là Ức Lâm có phúc.”
Bà nội nghe xong, liền tức giận mắng.
Người con dâu này bà cũng không phải rất vừa ý, nhưng đã ở chung nhiều năm, tuy rằng độc miệng nhưng tâm địa cũng không đến nỗi nào.
Lục Tư Tư ngây ngốc cười, toàn bộ thế giới đều nhìn ra được đến Tần Ninh Trăn là loại phụ nữ xấu xa, chỉ có cha cô là nhìn không ra.
Lâm Mộng Nghi vừa nghe, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mẹ, năm nào mẹ về cũng không thể mắng người ta quá đáng được, mỗi năm mẹ mắng cô ta, con lại phải mua rất nhiều quà tặng qua xin lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.