Có Ức Lâm khẽ gật đầu, khuôn mặt tuần tú ẳn hiện dưới ánh đèn.
“Anh hai, anh không phải có tâm sự chứ?”Cố An An cười hỏi, cũng hỏi thử.
Anh hai không giống anh cả, luôn luôn cẩn thận, anh yêu Trằm Giai Kỳ như vậy, Trầm Giai Kỳ xảy ra chuyện, nhất định anh sẽ điều tra rõ ràng.
Cố Ức Lâm khẽ gật đầu, “Anh đang suy nghĩ, nên trang hoàng phòng tân hôn của Giai Kỳ và anh như thế nào, để cô ấy ở thấy thoải mái.”
“Cái gì?”
Có An An không nhịn được đề cao giọng.
Cố Ức Lâm vừa thấy Cố An An kinh ngạc không khống chế được cảm xúc, khóe miệng trở nên trào phúc.
“An An, rất kinh ngạc à2”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Có Ức Lâm, lạnh như băng nhìn Cô An An.
Cố An An phản ứng lại, mới biết lúc nãy mình phản ứng thái quá: “Không phải, em chỉ là rất kinh ngạc, anh và Trầm Giai Kỳ không phải đã chia tay rồi sao?
Có phải Trầm Giai Kỳ lại quấn quýt lấy anh không?.”
Cố Ức Lâm tuần đăm chiêu nhìn Cố An An, “An An, vì cái gì mà cho rằng là Giai Kỳ vẫn quấn quýt lấy anh?Mà không phải anh vẫn quấn quýt lấy Giai Kỳ?
Chẳng lẽ em không thích để Giai Kỳ vào nhà họ Cố sao?”
Giọng điệu Cố Ức Lâm bình thản, không nóng không lạnh, đều đều dễ nghe.
Cố An An nghỉ hoặc nhìn qua, anh hỏi vậy là ý gì?Cô ta đương nhiên không thích người phụ nữ kia vào cửa, khiến mình khó chịu.
“Anh hai, sao anh có thể nói vậy?
Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể khiến anh hạnh phúc là tốt rồi.”
Cố An An nói xong, liền đứng dậy, “Em phải đi rồi, Hạo Khải đợi chắc cũng sót ruột.”
Cố Ức Lâm cười cười: “Đi đường cần thận!”
“Vâng!”Cố An An xoay người rời đi.
Mà Cố Ức Lâm trong nháy mắt lúc Cố An An, tươi cười dần dần đông cứng lại.
Anh đi lên ban công tâng hai, nhìn thây Lục Hạo Khải mang theo Có An An rời đi.
Anh xoay người tiền vào phòng Cố An An.
Nhìn lướt qua phòng cô ta, xa hoa xinh đẹp.
So với phòng của anh và anh cả cũng đẹp hơn.
Nhà họ Có, vẫn chưa từng bạc đãi cô ta.
Cố Ức Lâm thở dài một hơi, không hy vọng xa vời cô ta mang on, chỉ hy vọng cô ta là một người lương thiện.
Anh tìm quanh một vòng, không có phát hiện được gì.
Anh đứng ở bàn làm việc suy nghĩ một hồi, sau đó cẩn thận suy nghĩ về thói quen đặt đồ của Có An An.
Cố An An thích nhét những thứ quan trọng vào gầm giường hoặc sau tủ, đây là biểu hiện của việc cô ta không có cảm giác an toàn.
Cố Ức Lâm nhìn thoáng qua giường Có An An, chiếc ghé nhỏ màu trắng, đúng rồi, Có Ức Lâm bước nhanh qua, mở ra di chuyển ghế sô pha cạnh giường, phía dưới trống không, nhưng dưới đó lại có một đống túi giấy.
Cố Ức Lâm hơi nhíu mi, nhìn thoáng qua túi tư liệu, thật cần thận đem ra, lật xem một chút, đều là thông tin báo giá cổ phiếu của công ty.
Anh nghi hoặc, Cố An An cảm thấy hứng thú với việc này từ khi nào.
Anh từ từ mở ra xem, không có phát hiện gì, cái cuôi cùng, khá sốc Xét nghiệm ADN, anh nhìn thoáng qua những dòng cuối, là mẹ cùng Tiểu Ức.
Nhìn qua ngày tháng, là lúc anh gặp Cố An An đang khóc ở công ty Hạo Thành.
Cho nên, vào ngày hôm đó, Cố An An đã biết Tiểu Ức đã trở lại.