Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 869:




Lục Hạo Thành: “Tôi biết, chuyện này thật sự là Tần Ninh Trăn làm, nhưng làm rất kín kế, không có chứng cớ, không thể làm gì bà ta được.
Muốn báo thù cho Tử Hoành, phải có chứng cớ đầy đủ.
Còn có một người, chính là Lục Tư Ân, chỉ có thể chờ Tử Hoành tỉnh lại, bảo cô ta đối chất với cậu ta mới bắt được.
manh mối.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Tôi hiểu ý cậu, bên này tôi sẽ có sức tìm xem, chỉ cần có một chút manh mối, cũng không sẽ bỏ qua, hiện tại cậu muốn đi bệnh viện sao?”
Lục Hạo Thành: “Ù!”
Âu Cảnh Nghiêu: “Vậy cúp máy trước, tôi muốn gọi cho cha mẹ Tử Hoành, bọn họ cũng nhanh tới thôi.”
Lục Hạo Thành: “Được, tôi đã biết.”
Lục Hạo Thành qua ga ra mở xe, trực tiếp đi đến bệnh viện.
Lâm Tử Thường trở lại bữa tiệc, cằm rượu vang, một ít tôm, một mình ngồi uống rượu giải sầu.
Câu nói kia của Lục Hạo Thành, “Tặng cho người phụ nữ tôi yêu nhất.”
Những lời này, vẫn luôn quanh quần trong đầu cô ta.
Trong khoảng thời gian này, cô ta phát hiện bản thân ngày càng mê muội, thậm chí trong mơ cũng thây Lục Hạo Thành Đáng giận chính là, cho dù là trong mơ, anh vẫn chán ghét cô ta như vậy.
Lâm Tử Thường dáng vẻ xinh đẹp nóng bỏng, nhưng trái tim lại vô cùng lạnh lẽo.
Một đôi mắt hơi say nhìn đại sảnh sang trọng mờ ảo, vài cặp đôi ngồi cạnh nhìn nhau, trong mắt hiện lên những nụ cười hạnh phúc. Như thể cô ta là người duy nhất đắm chìm trong thế giới đau buồn của mình.
“Giám đốc Lục, Lam Hân đâu?
Không phải anh nói cô ta ở trong này sao?
Tôi tìm cả đêm cũng không tìm được, người phụ nữ kia rất được.”
Lâm Tử Thường vừa nghe hai chữ Lam Hân, thần kinh lập tức căng cứng.
Cô ta nhìn qua, sau cột trụ có hai người đang trò chuyện, cũng không có chú ý tới cô ta.
Lục Hạo Khải cũng nghi hoặc nói: “Tôi vừa thấy cô ta ở trong này, cũng không tìm được cô ta, nhưng mà giám đốc ‘Vương, năm đó, thật là ông ở cạnh cô ta soa?
Ba đứa nhỏ của Lam Hân, rốt cuộc có phải của ông không?”
Lục Hạo Khải hỏi như vậy, là Tần Ninh Trăn cũng không nói chuyện kia cho hắn, nên hắn cũng không biết gì.
“Năm đó, Đào Mộng Di đã đem con gái nuôi của bà ta dâng cho tôi, nhưng giờ tôi muốn đi vệ sinh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Tiếng nói nhỏ dần, Lâm Tử Thường vội chạy lên phía trước vài bước, nhìn thấy Lục Hạo Khải đi cùng một người đàn ông, rất béo, vóc dáng cũng không cao, chẳng lẽ, con của Lam Hân là của lão ta.
Nếu Lam Hân từng cùng người đàn ông như vậy, Lục Hạo Thành sao có thể chịu được.
Cô ta vẫn không nghĩ ra, Lục Hạo Thành sao phải yêu một người đàn bà dâm đãng đến vậy?
Đáy mắt Lâm Tử Thường chuyển biến âm trầm đáng sợ, khuôn mặt mê người do say trước đó, giờ trở nên vô cùng dữ tợn.
Việc này thật sự rất thú vị, nếu con của Lam Hân, thật là con của tên mập kia, Lục Hạo Thành chỉ nghĩ lại sẽ cảm thấy ghê tởm.
Lâm Tử Thường cả đêm buồn bực, đang nghe đến tin tức này, tất cả buồn bực nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Lục Hạo Thành đi tới bệnh viện, vừa lúc Mộc Vĩ Ngạn cùng Từ Phượng cũng vội vàng chạy tới và chạm mặt nhau.
Từ Phượng sốt ruột hỏi: “A thành, Tử Hoành đâu?
Bị thương nghiêm trọng không?
Trong điện thoại Cảnh Nghiêu cũng chưa nói rõ ràng.”
Lục Hạo Thành: “Chú Mộc, dì Từ, cháu cũng vừa hỏi đến, Tử Hoành vẫn còn trong phòng phẫu thuật, chúng ta đứng ngoài đó chờ vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.