Nhạc Cần Nghiên vừa nghe, vội vã nói “Dì Từ, cho cháu vào nhìn anh ấy một lát, cháu có lời muốn nói.”
Từ Phượng khẽ lắc đầu, “Thằng bé đã ngủ rồi, buồi tối nó rất khó đi vào giác ngủ, hiện tại thật vất vả lắm mới ngủ được, để cho Tử Hoành ngủ một chút đi, chờ sau khi thằng bé tỉnh lại ta sẽ nói với nó là các cháu đã ghé qua thăm.”
Từ Phượng nói xong, lưu luyến không rời đóng cửa phòng bệnh.
“Dì Từ, dì để cho cháu đi vào đi, cháu sẽ chỉ liếc nhìn một cái, sau khi liếc thấy anh ấy một lát thôi thì cháu sẽ tự: bước ra.”
Nhạc Cần Nghiên dùng sức vỗ vào cửa.
Lam Hân biết cô đau khổ, liền dùng sức ôm cô, “Nghiên Nghiên, cậu đừng như vậy, chúng ta cho anh ấy thêm chút thời gian, chờ tình hình anh ấy tốt hơn một chút, chúng ta sẽ tiếp tục qua.”
Vẻ mặt Nhạc Cần Nghiên vô cùng thống khổ, nhìn vào từ tắm kính trên cửa, chỉ có thể thấy được có người đang nằm trên giường, “Lam Lam, nhưng tôi rất muốn gặp Một Tử Hoành, nói với anh ấy một tiếng, tôi đồng ý, đồng ý ở cạnh anh ấy không rời, mặc kệ tương lai anh có thể vững vàng đứng lên được hay không, tôi đều đồng ý, không phải bởi vì áy náy, mà là bởi vì, bởi vì trong lòng tôi cũng có anh.”
Lam Hân vừa nghe cô nói lời này, đáy lòng cũng đau đón, “Nghiên Nghiên, tôi biết cậu là thật lòng.”
Tuy nhiên theo tính cách của Mộc Tử Hoành, nếu không chịu gặp Nghiên Nghiên, chỉ sợ trong lòng Mộc Tử Hoành đã có những suy nghĩ riêng của mình.
“Nghiên Nghiên, chúng ta đi về trước đi!”
Nhạc Cần Nghiên thẫn thờ theo Lam Hân rời đi.
Mà Mộc Tử Hoành nằm trên giường bệnh cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, trong đầu quanh quần lời nói vừa rồi của Nhạc Cần Nghiên”Lam Lam, nhưng tôi rất muốn gặp Một Tử Hoành, nói với anh ấy một tiếng, tôi đồng ý, đồng ý ở cạnh anh ấy không rời, mặc kệ tương lai anh có thể vững vàng đứng lên được hay không, tôi đều đồng ý, không phải bởi vì áy náy, mà là bởi vì, bởi vì trong lòng tôi cũng có anh.”
” Mộc Tử Hoành đau đớn hai tay ôm lấy mặt mà khóc.
Từ Phượng nhìn con trai, cũng nhịn không được mà rơi nước mắt.
“Đứa ngốc, con yêu con bé như vậy, trong lòng nó cũng có con, con không thể để con bé nhìn mặt con một chút được sao?
Mấy ngày nay, ngày nào con bé cũng tới đây thăm con
Lúc con không nhìn tháy con bé, lúc con còn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, Cẩn Nghiên mỗi ngày đều đến đến thăm con.”
Từ Phượng đứng bên cạnh nói.
Mộc Tử Hoành cảm xúc như vỡ òa, qua một hồi lâu, anh mới ngắng đầu lên nhìn mẹ mình, hai mắt sưng đỏ, “Mẹ, cô ấy là người phụ nữ con yêu nhất, hiện tại con lại không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, thì nên để cô ấy đi tìm cho mình hạnh phúc tốt hơn.”
Phản bội một người phải cần dũng khí, chấp nhận từ bỏ người mình yêu còn cần dũng khí lớn hơn nhiều.
Hiện tại biết trong lòng cô cũng có anh, như vậy anh cũng rất vui vẻ rồi.
Mộc Tử Hoành đối với Nhạc cần Nghiên, thật sự là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đó cũng chính là tình yêu sét đánh.
Trước kia, anh không hề tin.
Sau khi gặp được cô, anh tin, thật sự tin, nhìn thấy cha mẹ mình một đời ân ái, tính tình mẹ anh cũng không được tốt lắm, nhưng cha vẫn luôn nuông chiều mẹ, vẫn xem mẹ là người lớn nhát, được chiều chuộng nhát trong nhà.
Anh từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình như vậy, cũng muốn có thể xuất hiện một người phụ nữ khiến cho mình dành cả đời để cưng chiều.
Tình yêu sét đánh của anh không phải là sự bốc đồng mà là tình yêu khó quên, khắc cốt ghi tâm mà anh dành cho Nghiên Nghiên.
Mộc Tử Hoành nói: “Mẹ, mẹ đưa con về nhà tĩnh dưỡng đi, tình hình hiện tại của con, bác sĩ gia đình cũng có thể xử lý được, mẹ cũng không cần phải chạy qua chạy lại.Chỉ cần tìm thêm cho con một hộ lý là được.”
Từ phượng nghe vậy thì gật đầu, nhìn thấy con trai mới trong mấy ngày đã gầy yếu hơn rất nhiều, đáy lòng bà càng cảm thấy khó chịu “Cũng tốt, A Hành, trở về nhà, mẹ chăm sóc con càng thuận tiên hơn.”
“Vâng!” Sau khi Mộc Tử Hoành đáp một tiếng, liền nhắm mắt lại.
Nhạc Cần Nghiên về đến nhà, tâm tình vẫn không tốt như cũ, cô máy ngày nay, mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Mộc Tử Hoành, nhưng mà Mộc Tử Hoành vẫn không muốn thấy mặt cô.
Đáy lòng cô có một loại cảm giác, Mộc Tử Hoành cả đời này cũng không muốn gặp lại mình nữa.