Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu có chút hồng, thì ra cái loại “Chuyện tốt” là thế này, sư phụ:, người cứ như vậy sẽ dạy hư con đó.
Lam Tử Tuấn: [ Thật xin lỗi, sư phụ, sau này con nhất định sẽ bồi thường cho người.]
[ Đã xong_, thu phục hai cột đèn đỏ, đã thành công cắt được cái đuôi.]
Lam Tử Tuấn: [ Cám ơn sư phụ, con luôn biết sư phụ là lợi hại nhất..]
[ Tiểu Thất, từ khi nào thì con trở nên khách sáo như vậy?
Website mới của con làm ăn thế nào rồi 2]
Lam Tử Tuấn: [ Miễn cưỡng có thể duy trì kế sinh nhai, sư phụ không cần lo lắng đâu, có tiền mời người ăn cơm không thành ván đề.]
[ Vậy là tốt rồi! Xem ra đồ đệ nhỏ của ta có thể tốt nghiệp được rồi.
Chúc mừng con nha, Tiểu Thất, con là giỏi nhất..]
Lam Tử Tuấn: [ Sư phụ, người chừng nào thì trở về?
Con sẽ mời người đi ăn cơm.]
[ Tiểu Thất, ta phải đi tìm một người, chờ ta tìm được rồi thì sẽ trở lại thôi.]
Lam Tử Tuấn: [ Vâng! ] Sau đó hai thầy trò cũng kết thúc cuộc trò chuyện.
Mà Âu Cảnh Nghiêu bên này, vừa biểu diễn một màn thoát chết trong gang tắc.
Sau khi Âu Cảnh Nghiêu vượt qua hai cột đèn đỏ, thành công vụt lên, thoát khỏi hai chiếc xe bám đuôi phía sau.
Lục Hạo Thành lại gọi điện thoại tới, Âu Cảnh Nghiêu mang đeo tai nghe vào rồi nói: “Hạo thành, đã thành công thoát khỏi kẻ bám đuôi, sư phụ của Tiểu Tuần thật sự là rất giỏi.
Tôi đã có được video Tần Ninh Trăn có gặp gỡ đám bảo vệ kia, video này đủ để kéo bà ta vào trận phong ba này, không dứt ra được.
Cứ như vậy, về tập đoàn Lục Trăn, bà ta có mơ cũng đừng mong được trở về.”
Lục Hạo Thành: “Đem đoạn video giao cho cảnh sát, để cảnh sát tự xử lý, về phần bên phía cha tôi, cũng gửi một đoạn qua cho ông ta.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Tôi đã nên làm như thế nào_, tôi sẽ không để cho Tử Hoành phải bị thương vô ích đâu.”
Lục Hạo Thành cũng có chút áy náy, bởi vì chuyện của anh, mà đã khiến bạn bè xung quanh bị cuốn vào hết.
“Cảnh Nghiêu, nếu Tần Ninh Trăn phát hiện là cậu lấy đi đoạn video, nhất định bà ta sẽ không từ bỏ ý định, cậu nhất định phải cẩn thận một chút, phải hết sức chú ý tất cả những người khả nghỉ xung quanh.
Mụ đàn bà kia vì bảo toàn mạng sống của chính mình, chuyện gì cũng có thể làm ra được.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Chuyện này tôi biết, cúp máy trước đã.”
Lục Hạo Thành: “Ừ!”
Nhà cũ nhà họ Lục! Tần Ninh Trăn lo lắng ngồi chờ điện thoại, mọi chuyện đã qua hơn nửa tháng, bà ta cứ nghĩ đến Lục Hạo Thành cũng đem chuyện này trở thành chuyện quá khứ, sẽ không có thêm phiền toái gì nữa.
Nhưng mà, một giờ trước, bà ta nhận được tin người ở khách sạn gọi điện thoại tới, nói Âu Cảnh Nghiêu vẫn một mực đòi xem lại những video trước đó, nhưng cuối cùng lại tìm được một đoạn video có liên quan.
Đáy lòng bà ta vô cùng sốt ruột, bà ta vẫn luôn đề phòng Lục Hạo Thành, lại quên mắt Âu Cảnh Nghiêu.
Thằng nhóc này, thế nhưng vẫn một mực âm thầm tìm kiếm chứng cớ.
Đoạn video kia cũng không biết có cái gì, mà sau khi đã trôi qua nửa tháng mà bọn chúng còn đào ra được.
Thằng nhóc thối Âu Cảnh Nghiêu kia, quả là rất cao tay.
Tần Ninh Trăn cầm điện thoại, ở trên ban công thượng đi tới đi lui, đang ngóng chờ điện thoại.
Bỗng nhiên, điện thoại vang lên, Tần Ninh Trăn vội vàng nghe máy “Thế nào, đuổi tới kịp rồi hả?”