Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 882:




Lục Hạo Thành nhìn Mộ Thanh “Mẹ con đưa chị trở về phòng trước đã.”
Mộ Thanh gật gật đầu, “Vì chuyện của A Hoành, trong lòng con bé vẫn luôn khó chịu.”
Lục Hạo Thành gật nhẹ nói: “Mẹ không cần lo lắng, sau khi uống rượu chị rất ngoan ngoãn, hình như sẽ ngủ thẳng đến sáng.”
Mộ Thanh mang vẻ mặt đau lòng, con gái cùng con trai bà chưa có được ngày tháng hạnh phúc, bởi vì Lục Dật Kha phản bội, sự rời đi của bà, là nỗi tổn thương sâu sắc của hai đứa nhỏ.
“A Thành, con đưa chị con vào phòng đi, mẹ sẽ giúp con bé thay quần áo.”
Mộ Thanh phân công nói.
“Vâng!”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, đem Lục Tư Tư đưa về phòng cô.
Lục Hạo Thành lại trở lên tầng, Lam Hân cũng mới vừa chăm sóc xong cho ba đứa nhỏ, cũng lên tới tầng ba.
Lục Hạo Thành nhìn thấy vẻ mặt cô mỏi mệt, đáy mắt chứa đầy đau lòng: “Kỳ Kỳ ngủ rồi hả em?”
Lam Hân nhìn anh gật đầu nói: “Từ sau khi biết anh là cha ruột, con bé dường như thay đổi thành một người khác, rất nghe lời…
Buổi tối lúc đi ngủ, cũng không bắt em kể chuyện xưa cho con bé nữa, tự mình ngồi ôn bài.”
Lục Hạo Thành vừa nghe thấy thế, đắc ý nhướn mi, “Sức hấp dẫn của người cha này quả thực rất là lớn.”
Lục Hạo Thành nắm tay cô trở về phòng mình.
Lục Hạo Thành thấy căn phòng mình dường như cũng chưa có hơi thở của cô, từ lúc hai người họ lĩnh chứng xong vẫn mạnh ai ở phòng người đó.
Nhạc Cẩn Nghiên trong khoảng thời gian này tâm trạng không được tốt, Lam Lam vẫn luôn chăm sóc cô ấy.
Anh đã muốn được nửa tháng làm hòa thượng…
Anh nắm tay cô ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trong giọng nói tràn đầy oan ức: “Bà xã, chúng ta là vợ chồng đó.”
Lam Hân vừa nghe anh nói lời này, nâng mi nghỉ hoặc nhìn qua “Làm sao vậy?
Sao đột nhiên lại nói như vậy?”
Lục Hạo Thành: ”?!”
Cô gái ngốc này, quả nhiên là đơn thuần đến đáng yêu.
Anh nhẹ nhàng chạm mũi cô “Đứa ngốc, chúng ta đã nửa tháng không ở bên nhau, em cứ như vậy mà vắng vẻ ông xã nhà mình.”
Mặt Lam Hân lập tức đỏ lên, cũng hiểu được ý lời anh nói là gì, cô còn chưa có quen được với chức danh bà xã này đâu.
Cô nhìn anh, cười nhẹ “Lục Hạo Thành, trong khoảng thời gian này cảm xúc của Nghiên Nghiên không được tốt, em phải ở cạnh cô ấy.”
Lục Hạo Thành vừa nghe, đáy lòng chống cự bằng mọi cách: “Lam Lam, vậy đêm nay thì sao?”
Lam Hân nói: “Nghiên Nghiên vẫn đang ngủ, em cũng mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi..”
Lam Hân nói trắng trắng ra, cuối tuần, cô con phải làm rất nhiều việc.
Ánh mắt Lục Hạo Thành chọt lóe, đột nhiên gắt gao lôi kéo cô, “Lam Lam, còn anh đây thì sao?”
Lam Hân nhìn thấy dáng vẻ anh tủi thân, có chút buồn cười, “Anh phải làm sao bây giờ?
Vậy anh nói xem, anh muốn làm sao bây giờ?”
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, tâm tình vô cùng kích động, cô gái nhỏ cuối cùng cũng hiểu được ý của anh.
Hiểu được là tốt rồi, hiểu được thì anh cứ việc nói thẳng.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô, làn da kia, ngay cả lỗ chân lông cũng nhìn không ra, hồng hào khỏe mạnh, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, giống như bầu trời sau này tuyết rơi, sạch sẽ tinh khôi.
Lục Hạo Thành không kìm lòng nổi mà ôm chằm lấy cô, “Lam Lam, đêm nay, chúng ta ngủ cùng nhau, em không thể không bỏ mặc ông xã của mình được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.