*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẹ, con rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Chỉ muốn có được Mộc Tử Hoành, những chuyện khác không nghĩ đến.”
Lục Tư Ân khóc ngã nhào vào lòng Tần Ninh Trăn.
Tần Ninh Trăn có chút ngưng trọng, Mộc Tử Hoành có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy sao? Thân thể cậu ta tốt đến vậy?
“Ân Ân, con yên tâm, không có việc gì.”
Tất cả mọi chuyện bà ta đã an bài chu đáo, cho dù nhóm kia bị tóm cũng sẽ không khai bà ta ra.
Tần Ninh Trăn này làm việc, cho tới bây giờ không có chuyện gì làm không nắm chắc.
“Mẹ, nhưng Mộc Tử Hoành giờ đã biết, sau này anh ấy không bao giờ…muốn gặp con nữa.
Con thích anh ấy như vậy, anh ấy lại ghét bỏ con, con nên làm cái gì bây giờ?”
Lục Tư Tư khóc sưng cả hai mắt, nước mắt tuôn như mưa.
Tần Ninh Trăn có chút phiền não: “Trên đời này chỉ có một người đàn ông thôi sao?
Nếu cậu ta hỏi đến chuyện này, con hãy nói là chỉ muốn giúp cậu ta, nếu không sợ rằng cả đời này cậu ta cũng không muốn gặp con.”
Mấy tên khốn kia, bà ta muốn phân phó chúng làm nhụcLục Tư Tư, khiến cho Mộ Thanh vàLục Hạo Thành càng thêm thống khổ, mới không có thời gian đến can thiệp chuyện của tập đoàn Lục Trăn.
Nhưng toàn lũ ngu xuẫn, một đám nhân đàn ông to xác mà không làm gì được ả đàn bà.
Có Ức Sầm nghi hoặc hỏi: “Cứ như vậy buông tha cho họ, người đàn bà này rất thâm độc chuyện gì cũng làm được.”
Lục Hạo Thành “lm miệng, không được đánh rắn động CÓn Có Ức Sầm rất nhanh ngậm miệng lại, không nói một câu.
Lục Hạo Thành thẳng tắp đi về hướng thang máy.
Mà Có Ức Sầm rốt cục nhịn không được hỏi: “Hạo Thành, chúng ta hiện tại đi nơi nào?”
Lục Hạo Thành: “Anh về nhà mình đi, tôi muốn đi bệnh viện.
Nhớ kỹ chuyện hôm nay không thể nói với bắt cứ ai.”
Lục Hạo Thành nghiêm túc nhìn qua, lòng dạ anh ta không xấu, nhưng đầu óc rất đơn giản, người khác tùy tiện nói hai câu, anh ta sẽ vô thức nói ra.
Cố Ức Sầm gật đầu chắc nịch: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai cả.”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, sau khi ra khỏi thang máy, hai người liền tách ra đi.
Lục Hạo Thành đem ghi âm gửi cho Âu Cảnh Nghiêu.
Âu Cảnh Nghiêu rất nhanh gọi điện thoại tới, “Chỉ bằng mấy câu nói đó, chứng minh không được cái gì, Tử Hoành bị thương rất nặng, không thể để cậu ta chịu oan được.”
Lục Hạo Thành: “Tôi biết, chuyện này thật sự là Tần Ninh Trăn làm, nhưng làm rất kín kế, không có chứng cớ, không thể làm gì bà ta được.