Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 992:




Lục Hạo Thành: “Chú Mộc, dì Từ, cháu cũng vừa hỏi đến, Tử Hoành vẫn còn trong phòng phẫu thuật, chúng ta đứng ngoài đó chờ vậy.”
“ôi”
Vừa nghe phải phẫu thuật, toàn thân Từ Phượng nhữn ra, thiếu chút nữa ngồi bệt dưới đất.
Lục Hạo Thành cùng Mộc Vĩ Ngạn vội vàng đỡ lấy bà.
Mộc Vĩ Ngạn đau lòng: “Tiểu Phượng, lấy lại tình thân, A Hoành nhìn thấy bà thế này cũng khó chịu.”
Từ Phượng tái nhọt gật gật đầu, bà không rõ, con trai vừa ra khỏi bệnh viện sao giờ lại xảy ra chuyện nữa vậy?
Lục Hạo Thành cùng bọn họ, đi tới phòng phẫu thuật.
Lôi Lăng, Lục Tư Tư, Lam Hân,Nhạc Cần Nghiên vẫn ngồi ở ghế đợi Mộc Tử Hoành.
Lục Tư Tư vừa thấy Lục Hạo Thành đến, kích động rồng lên: “Lục Hạo Thành, em tới nơi này làm gì?
Đi tìm chứng cớ, nhất định phải tìm được chứng cớ, như: vậy A Hoành mới sẽ không bị thương vô ích, phẫu thuật đã được hai giờ rồi chưa ra, nơi này không cần em quan tâm, mau đi tìm chứng cớ, nhát định khiến loại phụ nữ không biết xấu hỗ như Lục Tư Ân bị đem ra công lý.”
Lục Hạo Thành xem qua, lần đầu tiên nhìn thấy chị gái chật vật đến vậy.
Nhìn đến Lôi Lăng ngồi bên cạnh cô, liền gật gật đầu với anh ta.
Lại nhìn thoáng qua Lam Hân và Nhạc Cẩn Nghiên, hai người đều rất mệt mỏi.
Anh đi đến trước mặt Lục Tư Tư “Chị không cần lo lắng, Cảnh Nghiêu đã xử lý.”
Ánh mắt Lục Tư Tư phiếm hồng”Chứng cớ đâu?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu: “Mọi camera ở tầng 5 đều bị phá hủy.”
“Khốn kiếp.”Lục Tư Tư tức giận mắng một tiếng.
Từ Phượng lảo đảo tới gần, nhìn Lục Tư Tư hỏi: “Tư Tư, nói cho dì biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
A Hoành, nó... nó hiện tại thế nào?”Từ Phượng nức nở.
Lục Tư Tư nhìn bà,thấy vẻ mặt bà thương tâm, đáy lòng cũng đau đớn “Dì Từ, A Hoành bị người ta bỏ thuốc, kéo vào phòng Lục Tư Ân, lúc con cùng Nghiên Nghiên đuổi qua, cậu ấy vừa mới tỉnh lại, nào biết, vọt vào máy tên bảo vệ, kết quả, Tử Hoành liền bị thương.”
Ở nói như thế nào, cô cũng muốn để dì Từ biết Lục Tư Ân là loại người gì.
Lục Tư Ân thích Mộc Tử Hoành, người qua đường cũng biết.
Đáy mắt Từ Phượng rét lạnh, Lục Tư Ân kia, sao có thẻ, sao có thể giống mẹ cô ta. ….. Mấy năm nay, bà nhìn ra Lục Tư Ân thích A Hoành, nhưng lại không thích cách làm việc của cô ta.
Cho nên, mấy năm nay, bà cũng làm bộ như không biết, nhưng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này với con mình.
Mà nhưng vào lúc này, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị mở ra.
Nhạc Cần Nghiên vừa thấy, lập tức bật dậy từ, chạy đến trước mặt bác sĩ sót ruột hỏi, “Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”
Ánh mát Tô Thần đồng tình nhìn thoáng qua cô: “Bệnh nhân đã không có việc gì, đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vết thương khá nghiêm trọng, trước đó còn trúng thuốc, tuy rằng không đến mức cắt bỏ chân, nhưng chỉ sợ sau này sẽ khó đi lại, chỉ có thể chậm rãi trị liệu, về phần khi nào có thể hồi phục phải trông cậy vào ý trời, nhưng ky vọng rất mong manh.”
“Sao cớ thê…… ” Nhạc Cẩn Nghiên khiếp sợ nhìn Tô Thần, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Lam Hân đỡ lấy cô, ai cũng không muốn phải đối mặt với kết quả như vậy.
“Nghiên Nghiên, tỉnh lại đi, còn có hy vọng, chỉ cần chúng ta không bỏ cuộc, Mộc Tử Hoành nhất định sẽ tốt lên.”
Lam Hân thấp giọng khuyên nhủ.
Nhạc Cẩn Nghiên ôm lấy Lam Hân, đều là cô sai, nếu không bởi vì cứu cô, anh cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.