*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành phố A vào mùa hè giống như thiếu nữ mười tám, chợt nắng rồi lại chợt mưa. Những con người vội vã bon chen nhau cùng thở trong một bầu không khí chật chội, những toà nhà cao tầng cao vun vút khiến cho bầu trời u ám càng thêm nặng nề.
Trời mưa như trút nước, ngoài đường cũng vắng vẻ hơn, màn mưa rửa trôi hết thảy những toan tính đời thường.
Không khí bên ngoài se lạnh nhưng ở trong một căn phòng khách sạn sa hoa, bên trên giường lại là cảnh tượng cực kỳ nóng bỏng, hai thân hình đang quấn chặt lấy nhau, tiếng rên rỉ vang lên ngọt lịm trong không gian vắng lặng.
"A a a, từ từ đã..."
Giọng nói khàn khàn của cậu trai khiến tim người đàn ông như tan chảy, hắn dùng một tay nâng mông của cậu lên để hai chân thon dài quặp vào người hắn, thứ đồ chơi to lớn dưới thân từ dưới thúc thẳng vào lỗ nhỏ đã bị chơi đến mềm mại. Tư thế này quá sâu, cậu trai lớn giọng kêu:
"A, sâu quá, anh ơi, từ từ đã..."
Nụ hôn thô lỗ rơi xuống khắp mặt, khắp môi An. Trung dùng môi lưỡi khuấy đảo bên trong khoang miệng cậu trai khiến nước miếng rơi xuống rểu rảo.
"Ư ư... a a nhanh nữa lên anh, sướng..."
Tiếng rên nghe giống như tiếng một con mèo đang làm nũng khiến cho Trung càng thêm hưng phấn, thứ đồ dưới thân to lớn thêm một vòng, hắn thúc liên tục vào lỗ nhỏ, tiếng nước vang lên lép nhép. Vách tường nóng bỏng bên trong mút chặt lấy đồ chơi của Trung làm hắn phải tạm thời ngừng lại.
"Chặt quá, gọi một tiếng anh đi rồi tôi thoả mãn em."
An khẽ mở mắt ra, đôi mắt đẹp mê li lóng lánh nước. Nhìn những vết sẹo ngang dọc trên thân hình tràn đầy sức mạnh của Trung, cậu khẽ thở ra một hơi, cố gắng chống đỡ thứ đồ vật to lớn thúc vào người, điềm đạm kêu lên:
"Anh..."
Trung nghe thấy một tiếng này suýt nữa thì bắn, hắn cúi xuống cắn mạnh vào đầu ti của An khiến cậu kêu lên, "bé cưng, em làm tôi n*ng quá rồi đấy." Dứt lời vật nam tính của hắn cũng hùng hổ ra vào khiến An kêu rên không dứt.
"A, anh giỏi quá... nhanh nữa lên..."
Trung thúc vào thật sâu rồi vuốt ve bụng nhỏ của An, "Cảm nhận đi, có phải nó vào tận đây rồi không?"
"Đúng, đúng vậy, đâm chết em đi... sướng." An văng ra vài câu nói vô nghĩa, ánh mắt mờ mịt chìm sâu trong tình dục, nước mắt sinh lý chảy ra không ngớt. Trung nhìn thấy càng muốn bắt nạt tợn, hắn vỗ mạnh vào mông cậu.
"Chơi chết em. Đồ dâm đãng này..."
"Ưm, sướng quá chồng ơi..."
"Bốp..."
Thái độ của Trung thay đổi đột ngột, giọng nói rét lạnh vang lên: "Chồng là để cậu gọi à?"
Trung rút mạnh hung khí ra, mặc cho nơi đó khép mở chào đón, hắn nâng người lên ấn đầu An xuống bắt cậu ngậm lấy nó, hắn vô tình đưa đẩy khiến thứ to lớn đâm sâu vào cổ họng cậu, hai tay hắn nắn bóp cặp mông mềm mại thành muôn vàn hình dạng.
An trong lòng ê ẩm, chỉ lơ đãng một chút đã bị bàn tay Trung vỗ vào mông đôm đốp.
"Tập trung vào."
Cậu đành gắng sức ngậm lấy hung khí của hắn mà mút vào, mùi tanh làm cậu hơi lợm giọng.
Trung nhấp thêm một đợt nữa rồi bắn thẳng vào cổ họng An. Một tay túm tóc cậu giữ chặt ép cậu nuốt hết chất dịch trắng đục đó.
An không sức phản kháng đành nhắm mắt nuốt vào. Nước mắt chảy ra ướt nhoè khuôn mặt. Lúc Trung thả ra cậu nằm vật xuống giường như con búp bê vải, cả người toàn là dấu vết ân ái.
Mông nhỏ sưng đỏ lên, dịch trắng chảy từ kẽ mông xuống đệm, vết thâm tím và dấu răng trải đều từ cổ xuống dưới hai chân, đầu ti sưng lên đỏ ửng. Gương mặt nhỏ nhắn càng khiến người muốn bắt nạt.
Nhưng Trung không để ý đến điều đó, hắn với tay lên trên tủ đầu giường lấy khăn mặt rồi bước vào buồng tắm. Xong xuôi rồi thấy An vẫn nằm im không động đậy gì, hắn tìm quần lấy ví rút ra hai triệu rồi để lên bàn, mặc quần áo xong xuôi, tiến đến vỗ vào mông cậu một cái rồi nói:
"Tôi đi trước. Tiền phòng tôi trả đến sáng mai rồi."
Không đợi An trả lời, hắn cầm lấy áo khoác và chìa khoá xe rồi đi thẳng.
Nghe tiếng lạch cạch vang lên, An nặng nề quay đầu ra nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nước mắt không tiếng động mà chảy ra.
Cậu hối hận rồi. Bây giờ cậu đã nhận ra mình yêu người đàn ông này thật sâu đậm, nhưng tất cả đều đã muộn màng, không thể trở lại như trước được nữa...
Lời tác giả: Chèn thêm ảnh bé An do mình vẽ.