Sau khi ăn uống xong xuôi, Dật Thương có lòng tốt đưa Nghiên Mịch đến công ty. Cũng thật lạ, cô lại cảm thấy vui vẻ với điều này. Vì lo rằng mọi người trong công ty sẽ nghi ngờ quan hệ của Nghiên Mịch với Dật Thương, cô đành lên trường quay trước, còn Dật Thương đi sau.
Trường quay hôm nay nhộn nhịp lạ thường. Vừa bước chân vào đã thấy được một niềm bất an, Nghiên Mịch quan sát xung quanh, các nhân vật thường ngày như Diệc Khải, đạo diễn Lưu đều nhìn cô bằng con mắt có phần e dè. Nghiên Mịch bất chợt ngạc nhiên tự hỏi: "Mình đã làm gì sai rồi sao?"
Không được, có gì đó không ổn.
Nghiên Mịch nghĩ thế, cô quyết định đi tới chỗ đạo diễn Lưu, lay lay vai ông ta cất tiếng, cô muốn biết sự thật, giọng cô có phần ngần ngại: "Đạo diễn Lưu. Có chuyện gì xảy ra với tôi sao?"
Cộp cộp, tiếng bước chân đằng sau Nghiên Mịch phát ra. Cô xoay lưng xem thử, một luồng không khí lẽo truyền tới đôi mắt Nghiên Mịch. Trước mặt cô là Triệu Thiên Phong, cô không nhầm đó chứ? Hắn đứng nhìn cô, cắn chặt môi định nói câu gì nhưng cuối cùng lại không nói, trong tia nhìn cô còn chứa sự sâu cay không thành lời. Nghiên Mịch càng lúc càng tò mò.
"Thiên Phong, sao anh lại nhìn em như vậy?" Nghiên Mịch hết chịu nổi, cô phải làm rõ chuyện này. Sao mọi người lại trở nên như thế chỉ sau một ngày thôi? Chẳng lẽ... lại có ai giở trò hãm hại Nghiên Mịch?
Nghiên Mịch chờ phản ứng từ Thiên Phong, hắn cầm lấy tờ báo cạnh đó, đến bên Nghiên Mịch đưa cho cô, miệng hắn bỗng nở một nụ cười gượng: "Em từ chối anh... là vì chuyện này sao?"
Chuyện gì cơ? Nghiên Mịch hoàn toàn không hiểu, bọn họ cứ nói gì đó cô không biết.
Nghiên Mịch vội mở tờ báo ra, đập vào mắt cô là dòng chữ to đùng ở trang đầu: "Ca sĩ Phương Nghiên Mịch bao nuôi trai, nửa đêm đưa về nhà cùng nhau "qua đêm", bằng chứng là tấm ảnh ôm ấp nắm tay, chàng trai được bao nuôi kéo cô vào trong nhà." Nghiên Mịch không cầm vững tờ báo nữa, làm rơi nó xuống đất, tâm hồn lạc trôi đi đâu không biết. Cô hoang mang lắm, nghĩ tới đêm hôm qua Dật Thương ở nhà mình, chắc chắn bị chụp trộm. Trên tờ báo che đi mặt của Dật Thương, để rõ mặt Nghiên Mịch, anh thì trông bộ dạng rũ rượi y như "trai bao". Hèn gì cả đạo diễn Lưu và Thiên Phong đều tin tờ báo.
Nghiên Mịch ngẩng đầu lên, mắt trợn to: "Sao lại có chuyện này?"
Cô vô cùng sợ hãi, con đường cô đã chọn... ngày càng gian nan.
Thiên Phong thở một hơi dài, hắn mệt mỏi nhìn Nghiên Mịch, buồn bã nói: "Em yên tâm, anh sẽ cho thu hồi hết báo lại." Nghiên Mịch chăm chú nhìn Thiên Phong, lúc này hắn tiếp tục: "Tối qua em ở cùng ai?"
Thiên Phong thật sự muốn biết, Nghiên Mịch có thật là bao nuôi trai không, cái "ôm" trong ảnh có đúng không. Hắn sụp đổ rồi. Người con gái này, làm hắn đau đớn. Nhưng hắn tin cô trong sạch.
Nghiên Mịch nhếch môi tự giễu: "Hóa ra anh không tin em. Ừ, các người có bao giờ tin tôi đâu." Sau đó cô nhìn vào đôi mắt Thiên Phong, sâu thẳm cô cho thấy sự thất vọng.
Nghiên Mịch bây giờ không muốn gặp ai cả, cô quyết định rời khỏi trường quay. Nhưng vừa mở cửa ra, Dật Thương đã đứng ở đấy. Dật Thương mang một bộ vest màu đen, với cái cà vạt xanh trông rất lịch lãm, khóe mắt anh cho biết anh có điều muốn nói với Nghiên Mịch.
Dật Thương chưa kịp mở lời thì giọng nói lạnh lùng của Nghiên Mịch vang lên: "Anh hài lòng chưa? Bây giờ tôi biến thành "quý bà" nuôi trai bao rồi. Đêm qua anh nói cái gì mà bảo vệ tôi. Là do anh đúng không? Anh ghét tôi đến thế sao?"
Dật Thương đưa tay, định ôm lấy cô nhưng anh rút tay lại, anh không đủ can đảm. Dật Thương tiếp tục nhìn cô mà đau lòng.
Trên khuôn mặt Nghiên Mịch bỗng đọng một giọt nước, lăn xuống bờ má hồng, cô đau đớn nhắm nghiền bờ mi: "Tôi... cảm thấy mình thất bại. Từ khi anh xuất hiện trong đời tôi, chưa khi nào là tôi sống vui vẻ. Anh nói đi, sao anh luôn làm tôi phải đau đớn như vậy hả? Đầu tiên là bỏ rơi tôi, một năm sau anh muốn lấy thêm mọi thứ của tôi sao?!"
Nghiên Mịch hét lên, xong, cô quay đi. Bước chân Nghiên Mịch nhanh hơn chạy ra khỏi đó, tay cô gạt những giọt nước mắt nóng hổi. Cô muốn thoát khỏi công ty Lãm Dật. Thực sự, muốn thoát luôn cả cái nơi quỷ quái gọi là Showbiz này.
Dật Thương không đuổi theo, anh ngẫm lại từng câu nói của Nghiên Mịch, chân anh cứng đờ như bị chôn vùi xuống mặt đất. Dật Thương hoàn toàn không biết mình khiến cô khổ sở đến vậy. Anh lại nghĩ tới chuyện hôm qua, chắc chắn do Thừa Yên gài bẫy anh, nhưng Dật Thương đã vô tình khiến cái bẫy đó trở nên hoàn hảo. Anh hận mình sao lại ngu ngốc thế này. Bàn tay nắm chặt lại. Miệng anh rít lên một cái tên khó nghe: "Lâm Thừa Yên, tôi... sẽ không tha cho cô!"
***
Nghiên Mịch đội một cái mũ lưỡi trai bình thường, thay cái váy đắt tiền bằng một bộ quần áo bình thường, cô xóa hết phấn trang điểm trên khuôn mặt, gạt hết những giọt nước mắt vừa nãy đã lỡ cho Dật Thương thấy. Nghiên Mịch quyết định đi tìm nơi giải sầu, cô cột tóc gọn bằng sợi dây thun, tay úp mũ kín vùng trán rồi tới một quán rượu bình dân. Vào bên trong Nghiên Mịch đã đưa một tờ 500 ngàn, gọi ông chủ quán: "Mang cho tôi một chai rượu tới đằng kia. Khỏi thối lại." Song, Nghiên Mịch ngồi ở chiếc bàn gỗ xếp cuối góc để tránh bị phát hiện.
Ông chủ quán rượu không biết cô là ai, nhưng đã có lòng như vậy liền bưng cho cô chai rượu ngon nhất và một ít đồ ăn. Ông ta ân cần đặt xuống, cho Nghiên Mịch một lời khuyên: "Cô gái trẻ, tôi không biết cháu có chuyện gì nên tìm rượu giải tỏa. Nhưng cuộc sống, thì luôn không công bằng, dù có chết cũng phải làm một người có ích. Uống ít thôi nhé." Ông ta buông hết ý, quay lưng đi, Nghiên Mịch nhìn theo bóng lưng đó, mặt cúi xuống. Cô thấy cũng có lý, rót một ly ra uống. Vừa uống đã cảm nhận được cái vị cay cay nồng nồng xé lưỡi, Nghiên Mịch chợt đau nhói.
Cách đó hai bàn, có hai cô gái đang nói chuyện với nhau, một cô gái đang uống ngụm soda lướt máy đọc tin tức phá lên cười cợt, nói to: "Mày xem này, ca sĩ Nghiên Mịch bao nuôi trai. Haha, cô ta đúng là loại giả nai. Giờ mới lộ mặt thật." Nghiên Mịch khựng lại, ly rượu thứ hai định nhấp vội đặt xuống. Quả nhiên cô bị ghét tới vậy. Nghiên Mịch buồn buồn, thở một hơi sâu.
Nghiên Mịch tiếp tục nghe họ bàn tán, cô gái cạnh cô ta hùa theo nhếch môi: "Lần trước Hàn Tổng của Lãm Dật bao che cô ta vụ Đạo Nhạc, chắc chắn vì có tình cảm. Bây giờ chuyện này xem thử cô ta có được bao che hay không. Cho đáng đời."
"Không biết cô ta lên giường với bao nhiêu trai rồi đây, thật bẩn thỉu." Nghiên Mịch nghe đã rơi một giọt nước mắt, giọng nói chanh chua của cô gái kia cứ văng vẳng trong tai cô.
"Phải đó, đúng là đĩ mà."
Rầm! Soạt!
Bất chợt, Nghiên Mịch giật mình vì tiếng đập bàn mạnh, một cậu thanh niên trẻ tầm 22, 23 tuổi đứng dậy, cậu đi tới chỗ hai cô gái, mắt chứa tia lửa: "Sao các cô có thể nói xấu người khác như vậy? Các cô không được đổ oan cho ca sĩ Nghiên Mịch khi chưa có bằng chứng!"
Mắt Nghiên Mịch hướng lên quan sát cậu trai đó, một sự ấm áp trỗi dậy trong cô. Người đàn ông này là ai, sao lại bảo vệ cho cô?