Mr.Bu Không Phải Idol Của Tôi

Chương 125:




Sau khi trở về từ Sangri-La, Mr.Bu sợ tôi suy nghĩ lung tung, đã tìm cách mở cho tôi một tiệm bánh trên Taobao.
Tôi toàn tâm toàn ý kinh doanh được đến 6 tháng nhưng vẫn chưa có được chút uy tín nào. Tuy công việc vô cùng bận rộn nhưng Mr.Bu vẫn sẵn sàng suy nghĩ sách lược kinh doanh cho tôi. Đúng đợt Worldcup, anh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, sau khi tan làm về nhà còn chưa kịp thay giày, đứng ngay ở cửa nói với tôi, “Anh suy nghĩ suốt cả ngày nay, chúng ta làm mấy món đồ ngọt theo chủ để Worldcup đi. Macaron tượng trưng cho đội Pháp, cupcake phô mai tượng trưng cho đội Hà Lan, Black Fores tượng trưng cho đội Đức, Chiffon vị Rum tượng trưng cho đội Tây Ba Nha, Mousse vị cà phê tượng trưng cho đội Brazil.”
Bởi vì muốn hoàn thành trước kì Worldcup diễn ra để còn có khả năng lên Top, Mr.Bu đã thức suốt đêm để làm bánh. Anh chuyên chú vẽ hình quả bóng đá trên những chiếc bánh Camaron hình tròn, tuy chỉ là những mảng đen trắng, nhưng vì phải vẽ lên kín hết các mặt của bánh macaron nên mắt anh đã sắp lác luôn rồi.
Phòng bếp không có điều hòa, nhiệt độ của lò nướng lại rất cao, mồ hôi anh toát ra như tắm vậy, tựng giọt lấm tấm trên trán. Anh tiện tay dùng tay áo quệt ngang trên trán để lau mồ hôi. Thấy thế, tôi vội lấy chiếc quạt rồi đứng một bên để lau mồ hôi cho anh.
Màn đêm dày đặc như biển cả, nhưng khắp phòng bếp lại ngào ngạt hương thơm của bánh nướng, chiếc sơ mi trắng của anh được gió thổi bay phất phơ trong đêm.
Bởi vì quá chuyên tâm nên Mr.Bu không chú ý tới việc tôi đang đứng quạt cho anh. Đột nhiên tôi lại thấy có chút sợ hãi. Có lẽ bởi vì anh đối với tôi quá tốt, tôi lại cảm thấy đó lả áp lực, là gánh nặng, nên hoảng hốt muốn trốn thoát khỏi nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.