Mua Bán (Mãi Mại)

Chương 2:




Một chiêu này quả nhiên hiệu quả. Nam tử cao lớn đang chận đường cậu phát ra một tiếng quát thô ách. Đường Tình nhìn thấy anh gập người xuống lộ ra biểu tình thống khổ, thì vô cùng sung sướng, trong lời nói tràn ngập đùa cợt.
“Thế nào, so với cảm giác làm tình còn sướng hơn đi? Trước lúc tôi lắc mông cầu anh tiến vào thì cái “mạng” của anh phải còn dùng được mới được.”
Cậu lãnh đạm bước ra ngoài, thế nhưng không thể ngờ được là Anthony lại đuổi theo. Anthony nhíu chặt mi tâm, vẻ mặt tựa như đang truy nã phạm nhân vậy. Câu không chút nào sợ hãi mà dừng bước, giương mắt lạnh lùng nhìn Anthony.
Anthony dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cậu, làm cho cậu cực kỳ không được tự nhiên, có một loại cảm giác bị nhìn thấu hoàn toàn, ngoài ra còn có một loại lỗi giác như thể mình đang trần truồng ở trước mặt anh. Mà cậu vô cùng chán ghét loại ảo giác này.
“Tôi không biết mình đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi là một người mẫu chuyên nghiệp, tôi không bán xuân, lại càng không dùng tình để giao dịch. Tuy tôi kiếm tiền không nhiều, nhưng tôi lại thích cuộc sống như thế này, như vậy đã đủ hiểu chưa?”
“Em sẽ không đi bán xuân, bởi vì em đã biết bán mình cho tôi.”
Đường Tình không muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa với loại người này nữa, cậu quay đầu bỏ đi. Anthony vượt lên trước, cầm lấy tay cậu, dùng lực ép buộc cậu đến một góc đường vắng. Tiếp theo Anthony áp lên môi câu, căn bản là đang cường hôn cậu.
Cậu không ngừng giãy dụa, nhưng thân mình Anthony cao tráng đã đem toàn thân cậu bao vây trong lòng anh. Đầu lưỡi Anthony lướt qua hàm răng của cậu, thậm chí liếm lên lưỡi của cậu.
Cậu muốn rống giận lên, nhưng vì miệng bị chặn, để phải hít thở cậu đã nuốt vào nướt bọt ghê tởm của ai đó. Cậu hé miệng, dùng sức cắn Anthony. Nếu không dùng sức phản kháng, nói không chừng Anthony sẽ ở ngay trong con đường tắt tối đen này mà xâm phạm cậu mất.
Anthony phun ra một búng máu, bên môi anh tràn đầy vết máu. Anh liếm môi, tựa như đang hồi tưởng lại nụ hôn đầy bạo lực vừa nãy. Bộ dáng Anthony cuồng loạn tựa như một con dã thú, hơn nữa trong mắt còn bao hàm đầy cuồng dã và thỏa mãn.
Cậu phẫn hận nhìn Anthony, đồng thời hai chân run rẩy. Vừa rồi Anthony dùng sức mạnh khiến cho hắn hiểu được người đàn ông này không chỉ khí lực rất lớn, mà đầy quyết tâm cùng thực kiên định muốn ép buộc cậu. Càng đáng sợ hơn chính là Anthony rất dã man.
“Tôi đã sớm biết anh là con người tồi tệ, là rác rưởi của Nhà Viscount, bọn họ đều cảm thấy hổ thẹn vì anh, anh chẳng bằng một con gián! Anh và Eddie cách nhau một trời một vực, tôi hoài nghi anh ta và anh không hề chảy chung dòng máu. Tôi đã sớm nghe nói mẹ anh là một kỹ nữ, bà ta thích chui lên giường của các đàn ông, cho nên anh căn bản không có huyết thống của Nhà Viscount.”
Anthony đánh vào mặt cậu một cái tát thật mạnh. Cậu chưa từng bị ai đánh qua, cho nên nhục nhã vì bị đánh cộng thêm tự biết mình đã nói lỡ lời làm cho cậu nhất thời im bật.
Anh chưa bao giờ ra tay đánh người cả, với lại chuyện này cũng chẳng phải là bí mật ở Nhà Viscount. Nhưng dù sao người phụ nữ này cũng đã qua đời, cho dù cậu tức giận đến thế nào đi nữa, thì cũng không nên chửi bới tổ tiên người khác như vậy.
“Em sẽ rất nhanh biến thành nam kỹ, cầu tôi hung hăng thao em.” Anthony tựa như sói dữ gào to lên.
Cậu quay người bước đi trong sự nhục nhã cùng đau đớn, lần này Anthony không đuổi theo cậu nữa. Hai chân cậu phát run, cảm giác hối hận làm cho cậu vừa tức vừa giận. Cậu vừa tự trách mình đã nói lỡ lời, vừa oán hận người đàn ông kia đã cướp đi nụ hôn của cậu.
Cậu vốn đã lên kế hoạch sẽ cùng Eddie trao đổi một nụ hôn ngọt ngào, sau đó nói cho Eddie biết đây là nụ hôn đầu tiên của cậu, tạo cho Eddie một sự ngạc nhiên, nhưng là vừa rồi đã phá nát giấc mộng của cậu.
Cậu ở Âu Châu vẫn luôn giữ mình trong sach, có lẽ vì từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, cho nên tuy cậu làm người mẫu, có đôi khi cần ăn mặc một ít trang phục hở hang, nhưng cũng không có nghĩa là hành vi của cậu cũng phóng khoáng.
Cậu nắm chặt nắm đấm, dùng sức đấm về phía trước một cái. Có lẽ cậu nên đi học quyền anh. Nếu cậu biết quyền anh, thì một khắc vừa rời kia, cậu sẽ không sẽ bị Anthony – kẻ xấu xa bỉ ổi kia cường hôn, mà có lẽ đã đánh cho tên đó rụng răng đầy đất.
Môi cậu đau đớn không thôi, cậu vươn tay sờ sờ môi mình, phát hiện trên môi vẫn còn dính nước bọt của Anthony. Cậu phẫn nộ lấy khăn tay chà lau môi đến đỏ tấy lên. Tên Anthony bỉ ổi vô liêm sỉ kia quả thực nên xuống địa ngục!
◇◇◇
Đường Tình trở về khách sạn, sau khi điều chỉnh tốt tâm tình, cậu gọi điện thoại qua Âu Châu. Quản gia của Nhà Viscount bắt máy, lễ độ trả lời Eddie không có ở đây, nhưng lại có Ông Viscount.
Rất nhanh điện thoại đã được Ông Viscount cầm lấy, ông ta ân cần hỏi thăm Đường Tình làm cho trong lòng Đường Tình ấm áp không thôi, những ủy khuất phải chịu vào đêm nay tựa hồ cũng tan thành mây khói.
Sau khi ân cần hỏi thăm xong, Ông Viscount ôn nhu nói: “Con gặp Anthony chưa?”
“Gặp rồi.”
“Nó nói gì không?”
Đường Tình không muốn lập lại những lời nói hạ lưu của người kia, với lại cậu không tin Eddie vì sự nghiệp mà muốn cậu ngủ với Anthony.
“Hắn không nói gì cả, cũng không nhắc đến chuyện làm ăn.”
“Nó không nói đến chuyện niêm phong sao?”
“Niêm phong?” Chuyện này nghe thực nghiêm trọng.
Ông Viscount thở dài thật sâu, “Ân, ông sợ là căn biệt thự này cũng sẽ bị ngân hàng niêm phong.”
“Cái gì?” Cậu sợ là mình nghe lầm.
Nhưng là Ông Viscount ở đầu bên kia điện thoại lại thở dài thật sâu, rồi nói: ” Trước giờ Anthony vẫn luôn ghen tị với Eddie, ông nói thẳng cho con biết, nó muốn con, bởi vì con yêu Eddie, chỉ cần những thứ thuộc về Eddie, nó đều muốn cướp lấy.”
Nghe được loại chuyện này, Đường Tình rất là tức giận. Nhớ đến việc bị cường hôn ở trong ngõ tắt kia, môi cậu lại lập tức đau lên, cậu theo bản năng mà mím chặt môi, cảm giác căm ghét càng ngày càng bùng phát.
“Con sẽ không lên giường với hắn.”
“Đương nhiên rồi.” Sau đó, không để câu lên tiếng, ông nói tiếp, “Eddie đã về, con có muốn nói chuyện với nó không? Bất quá trông nó có vẻ khá mệt.”
Cậu run lên một cái, môi lại càng đau hơn. Sau khi bị cường hôn, cậu không muốn đối mặt với người cậu thích nhất, bởi vì chỉ làm cho nhớ tới cậu đã bị cái tên xấu xa bỉ ổi kia cường hôn mà thôi.
“Không cần, con cúp điện thoại đây, con muốn ngủ, chúc ông ngủ ngon.”
Cậu cúp điện thoại, ở trong bóng tối, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Chuyện niêm phong nhà cửa nghe thực nghiêm trọng, chỉ mong sự tình sẽ không tệ như cậu đã tưởng tượng.
◇◇◇
Đường Tình ngủ thẳng tới nửa đêm, thì mơ hồ nghe được tiếng chuông điện thoại reo, cậu vươn tay cần lấy ống nghe, lời nói mơ hồ không rõ biểu hiện cậu vẫn còn đang trong trạng thái ngủ.
“Alô?”
“Tình?”
Nghe thấy thanh âm mang theo âm khóc, Đường Tình liền thanh tỉnh lại, trái tim cậu đập ‘phanh đông phanh đông’. Cậu chưa bao giờ nghe thấy ông Viscount phát ra loại thanh âm này, ông ta là một người nghiêm khắc, nội liễm, không dễ dàng biểu lộ cảm xúc.
“Làm sao vậy? Ông Reason Lando.”
“Eddie… Eddie nó…”
Vừa nghe đến tên của người trong lòng, Đường Tình trở nên cực kỳ khẩn trương, khiến cho thanh âm cũng trở nên run rẩy. “Đã … đã xảy ra chuyện gì? Ngài … Ngài từ từ nói.”
“Nó bị viêm dạ dày cấp tính, đã được đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói nó bị áp lực quá lớn, ông không biết chuyện gì đã khiến cho nó phiền não đến sinh bệnh như vậy.”
“Sao lại nghiêm trọng như thế?”
“Ông phải tới bệnh viện đây, Tình, chuyện Anthony phải phiền con giúp ông xử lý rồi, hết thảy đều nhờ vào con đó, ông phải tới bệnh viện chăm sóc cho Eddie. Ông hy vọng Eddie không cần đã vào bệnh viện rồi mà vẫn phải lo lắng chuyện của công ty.”
“Ân, ngài mau đi đi! Cứ giao Anthony cho con.”
Sau khi cúp điện thoại, cậu không sao ngủ lại được, cứ lăn qua lộn lại. Cậu căn bản không biết rốt cuộc giữa Eddie và Anthony đã xảy ra chuyện gì, cũng không có ai nói cho cậu biết, ông Viscount cũng không nói rõ, chỉ bảo cậu đến Đài Loan mà thôi.
Đầu óc cậu suy nghĩ hỗn loạn, cậu đứng lên, lục tung túi xách, tìm tờ giấy nhỏ đã ghi số điện thoại của Anthony.
◇◇◇
Giấc ngủ không đủ làm cho Đường Tình choáng váng, cộng thêm tin tức Eddie được đưa vào bệnh viện càng làm cho cậu khẩn trương hơn, cho nên tinh thần của cậu rất xấu.
May mà lần này Anthony hẹn gặp mặt cũng không phải là quán rượu tràn ngập mùi rượu và khói thuốc lá như lần trước, mà là một nhà hàng thoạt nhìn rất tao nhã. Cậu ăn vài miếng điểm tâm, nhưng vì đau đầu nên cũng nuốt không trôi. Cậu nhìn cửa ra vào, không bao lâu, liền thấy Anthony bước vào nhà hàng.
Anthony ngồi xuống trước mặt cậu, không chút khách khí mà đốt một điếu thuốc, sau đó phun một hơi khói vào mặt cậu, khiến cho cậu muốn ói ngay tại chỗ. Hành động nhàm chán này của Anthony càng khiến cho tâm tình của cậu thêm ác liệt, cậu khinh bỉ nhìn Anthony.
“Tôi muốn biết rốt cuộc giữa Eddie và anh đã xảy ra chuyện gì?.”
“Rất đơn giản, khách của anh ta đều bị tôi cướp đi, ngân hàng cho vay thu hồi vốn, quan trọng hơn chính là tôi gài anh ta một vụ buôn bán, khiến cho anh ta vỡ hợp đồng phải bồi thường cho tôi một trăm vạn Euro.”
Anthony nói ra dễ dàng, nhưng Đường Tình nghe vào tai thì rất tức giận. “Tôi không hiểu vì sao anh lại phải làm như vậy? Đó không phải là tập đoàn của gia tộc Reason Lando sao?”
“Như thế cũng không có nghĩa là tôi phải đối với nó cúc cung tận tụy, ngược lại, nó càng kích thích ý chí phải đánh bại nó trong tôi.”
Đường Tình không dám tin nói: “Anh điên rồi sao? Tổng giám đốc của tập đoàn đó là anh trai của anh a!”
Anthony phì cười, không cho là mình đang khiến cho tập đoàn của gia tộc bị sụp đổ là có gì sai. “Như vậy càng kích thích, không phải sao?”
“Anh — ” Đường Tình không biết phải nói với tên điên này cái gì nữa, đầu của cậu đau quá, khói thuốc lá làm cho cậu rất khó chịu.
“Sắc mặt của em thật tái, đêm qua ngủ không ngon sao?”
Anh thân thiết hỏi thăm làm cho Đường Tình ngẩn ra, hơn nữa còn chủ động dụi đi điếu thuốc, tựa hồ biết được khói thuốc khiến cho Đường Tình rất khó chịu. Nhưng cậu nói tiếp theo của anh lại khiến cho ấn tưởng của Đường Tình đối với anh trở lại lúc ban đầu.
“Trừ phi em lên giường cùng tôi, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho Eddie.”
“Anh — “
Anthony nói tiếp: “Em biết vì sao tôi hẹn em đến đây ăn cơm không?”
Ăn một bữa cơm cũng không có gì, nhưng cậu hỏi của Anthony làm cho cậu trở nên cảnh giác. Cậu giương mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra lúc này trong nhà hàng vắng tanh, chỉ có mỗi bàn của bọn họ là có người.
Một dự cảm không tốt hiện lên trong lòng cậu, khiến cho cậu bật người đứng dậy. Đầu của cậu rất đau, cậu hẳn là nên sớm trở về ngủ một giấc, mà không phải ngồi đây đôi co với kẻ bỉ ổi này. Suy nghĩ của kẻ bỉ ổi này, cậu hoàn toàn không hiểu.
Cậu nghiêng đầu cầm lấy áo khoác đặt ở bên cạnh, muốn chạy về phía cửa, thì phát hiện cửa sắt của nhà hàng đã bị kéo xuống. Cậu vừa rồi hoàn toàn không có nghe thấy tiếng cửa sắt bị kéo xuống a. Cậu hô hấp dồn dập, dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt. Chân của cậu run nhè nhẹ, nhưng cậu vẫn cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, quay đầu nhìn về phía Anthony đang mỉm cười một cách tà ác.
“Anh mau mở cửa ra, tôi muốn trở về khách sạn để ngủ.”
“Có gì liên quan, chúng ta đang ở đây nói chuyện phiếm mà.”
Vẻ mặt nói chuyện của anh rất không đứng đắn, làm cho Đường Tình nhịn không được mà phẫn nộ quát lên: “Anh đứng đắn một chút, mau mở cửa ra, bằng không tôi sẽ kêu cảnh sát đến đây!”
Anthony vẫn bất động như trước. Cậu tức giận đến nổi nghiến răng nghiến lợi, quay đầu chạy về phía cửa sắt, ngay sau đó lại bị Anthony chồm lên, đẩy ngã xuống đất. Cậu liều mình giãy dụa vặn vẹo, nhưng là khí lực của Anthony rất lớn, cậu căn bản ngay cả cơ hội trốn cũng không có.
“Tên vô sỉ này, mau dừng tay!”
Cậu gầm rú khàn cả giọng, nhưng hoàn toàn vô ích. Tay cậu bị đặt lên trên đầu, sau đó bị cà vạt cột chặt lại, làm cho cậu đau đến nổi chảy cả nước mắt.
“Không, không, anh dừng tay, dừng tay!”
Cậu ra sức vặn vẹo, nhưng đều vô dụng. Dây cà vạt không chút động đậy, chỉ làm cho tay cậu đau đến sắp chảy máu, mà trong tiếng kêu thảm thiết thê lương của cậu lại bao hàm đầy hoảng sợ, cậu chưa bao giờ sợ hãi qua như vậy. Cậu dùng lực đá kẻ vô sỉ trước mắt, thế nhưng anh dễ dàng chế trụ cậu, kéo khóa quần của cậu xuống, sau đó tách hai chân của cậu ra.
“Buông, Anthony, tôi là bạn thân của gia tộc anh a.” Lâm vào trong kích động và hoảng sợ, cậu cố gắng lay tỉnh nhân tính trong con Anthony.
“Gia tộc? Đó là gì vậy? Tôi không có gia tộc.”
Lời của cậu chỉ đổi lấy nụ cười lạnh của Anthony. Ngón tay Anthony dính đầy nướt bọt làm dịch bôi trơn, anh mạnh mẽ vặn bung chân cậu ra, rồi xông thẳng vào cấm địa chưa từng bị ai khám quá.
Cậu cắn môi dưới, hạ thân bị mạnh mẽ giữ lấy mà sinh ra đau đớn khiến cho cậu thiếu chút nữa không thở nổi, nỗi sợ hãi bị người đàn ông này xâm phạm tựa như thủy triều đánh úp vào ý thức của cậu. Hạ thân cậu đau quá, đau đến nổi cậu chịu không nổi, bởi vì đối phương đối với cậu rất thô bạo.
“Tôi là bạn của anh trai anh a, anh không thể đối xử với tôi như vậy!” Thanh âm của cậu bắt đầu run rẩy.
“Tôi biết em yêu Eddie, bất quá cái tên nhu nhược kia sẽ không thể khiến cho em thỏa mãn, nếu em thật sự sống cùng với tên đó, không quá ba ngày em sẽ ngán đến nổi muốn thắt cổ tự sát.”
Cậu cắn nát cả môi dưới. Ngón tay Anthony vẫn cố gắng xâm nhập vào trong cơ thể cậu, không thèm quan tâm cấm địa vô cùng chặt kín mà ra sức đẩy mạnh về phía trước, khiến cho cậu đau đến cơ hồ muốn ngất xỉu.
Cậu chưa từng phát sinh quan hệ với đàn ông, loại đau đớn này làm cho cậu không thể chấp nhận nổi, với lại cậu chưa từng có ý nghĩ sẽ quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoại trừ Eddie ra.
“Dừng tay! Tôi cầu xin anh dừng tay.”
Lòng tự trọng của cậu rất lớn, thế nhưng giờ phút này cũng nhịn không được mà bật khóc lên. Cậu không thể ngờ rằng cậu lại bị em trai của người mình thương xâm phạm.
Anthony vẫn không lên tiếng, vươn tay kéo khóa quần xuống, tựa như đây chính là câu trả lời của anh. Nam tính của Anthony đã sớm cương cứng, nổi đầy gân xanh, lại lớn đến dọa người.
“Đừng, đừng… đừng mà!”
Cậu vừa nhìn thấy nam tính của Anthony, liền nhịn không được mà lần thứ hai hét lên thảm thiết. Cậu bắt đầu dùng sức vặn vẹo hai tay, tuy dây cà vạt có hơi lệch vị trí, thế nhưng vẫn như cũ cột chặt hai tay cậu lại.
Cái mông trần trụi của cậu bị thoáng nâng lên, một cỗ đau nhức đánh sâu vào chỗ tư mật của cậu cơ hồ như muốn xé đôi cậu ra, nam tính của Anthony đã tiến vào thật sâu trong cơ thể cậu. cậu muốn lớn tiếng rống giận, thế nhưng thanh âm bật ra khỏi miệng lại thê thảm vô cùng. Đau quá, cậu đau đến nổi toàn thân cơ hồ co rụt lại.
Anthony va chạm vào mông cậu từng cái từng cái, mỗi một lần đều ra sức xâm nhập, tựa như muốn chiếm lấy toàn bộ thân thể cậu. Sự giãy dụa của cậu chỉ đổi lấy Anthony càng dùng sức tách hai chân cậu ra, tiến vào càng sâu hơn, giống như đang hưởng thụ khoái cảm chinh phục.
Đường Tình giãy dụa vô ích, bởi vì Anthony luật động càng lúc càng nhanh, nỗi đau nhức vì bị chiếm lấy đang ra sức dày vò cậu tựa như đang ở trong địa ngục. Còn chưa kết thúc, mà cậu đã đau đến nổi ngất xỉu đi. Ngất xỉu thế này ít nhất có thể khiến cho cậu không cần đối mặt với chuyện cậu đang bị Anthony xâm phạm, cũng sẽ không nhớ rõ đoạn trí nhớ tàn khốc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.